Liễm Cảnh Xuân

Chương 15: Không thuần 1

Bên trong núi giả, sắc trời từ khe hở trên đỉnh đầu chiếu xuống, khoác lên trên người nam nữ trong động.

Trước khi Vệ Trăn đến——

Vệ Dao đưa lưng về phía Cảnh Khác, đứng ở trong bóng tối, nhẹ giọng khóc nức nở.

"Điện hạ ít ngày nữa sẽ cưới thân tỷ tỷ của ta, mặc dù A Dao thích điện hạ, nhưng cũng không thể làm ra chuyện tỷ muội hai người hầu chung một chồng..."

Vệ Dao xoay người lại, mỗi chữ mỗi câu như đẫm máu và nước mắt: "Điện hạ biết mẫu thân của ta, nàng cùng phụ thân ta đã sớm tình đầu ý hợp, lại bởi vì ở giữa từ đầu đến cuối có một Vệ phu nhân ngăn cách, cho dù về sau gả vào Vệ phủ thì vẫn bị người ở sau lưng chỉ trích phụ nghĩa không biết liêm sỉ."

Vệ Dao mấp máy môi đỏ, "Huống chi Vệ phu nhân có ân với đại vương cùng vương hậu, nếu điện hạ kháng chỉ rồi lại cưới ta, bên ngoài sẽ nói điện hạ như thế nào đây? A Dao thực sự không đành lòng để điện hạ bị tin đồn nói xấu."

Cảnh Hằng khẽ vuốt bờ vai của nàng ta: "Nàng một lòng vì ta, ta cũng biết."

Trong hốc mắt đỏ bừng của Vệ Dao thấm đầy nước mắt óng ánh, cắn môi nói: "Sau khi Vệ phu nhân chết để lại một mối hôn ước kia, trói buộc hai người chúng ta. Ta và điện hạ hôm nay hãy kết thúc đi, dù sao cũng tốt hơn điện hạ lần lượt cho ta hi vọng, lại khiến ta một mực nuốt hận, đến lúc điện hạ đại hôn, ta còn miễn cưỡng vui cười, gọi điện hạ một tiếng tỷ phu..."

Nàng ta câu câu tỏ vẻ xa cách, lại câu câu thấm đầy tình cảm.

"A Dao..." Cảnh Hằng không cách nào nhìn thấy nàng ta rơi lệ, vươn tay ôm người vào trong ngực.

"A Dao, ta từng hứa sẽ không phụ nàng, lời này vẫn không thay đổi. Lúc này bị thời cuộc bức bách, không thể phong quang cưới nàng, nhưng ngày sau vị trí vương hậu tất nhiên chỉ để cho nàng. Phụ vương sức khỏe càng ngày càng không bằng lúc trước, đợi khi đại nạn qua đi, Sở quốc được giao vào tay của ta, khi đó có ai có thể chi phối hậu cung của ta?"

Nàng ta làm ra một màn như thế đơn giản là muốn một lời hứa hẹn. Hắn ta cho nàng ta cũng được.

"Nàng và ta chỉ cần nhẫn nại, sống qua đoạn thời gian này, nàng thông minh như vậy, sẽ không thể nào không hiểu ý tứ ta. Đợi khi đó, quyền hành của Vệ gia cũng đều trả lại cho hai huynh muội nàng."

Hắn ta vừa nói lời này xong, Cảnh Hằng cảm giác được mức độ nức nở của người trong ngực dần dần nhỏ xuống.

"Điện hạ nói không thể từ hôn, có biết Vệ Trăn cùng Cảnh Khác..."

"Việc này đừng nhắc lại nữa." Cảnh Hằng lạnh giọng cắt ngang, "Ở trong có ẩn tình khác, nàng chớ có xen vào trong đó, cũng không thể lộ ra một câu nào với bên ngoài."

Sắc mặt hắn ta bỗng nhiên lạnh lẽo, Vệ Dao cái hiểu cái không gật gật đầu.

"Nàng cũng đừng hồ nháo, hãy hiểu cho khổ tâm của ta. Ly Cung không thể so với hoàng cung, nhiều người phức tạp, nàng và ta tạm thời vẫn là ít gặp mặt thì tốt hơn."

Nàng ta siết chặt áo bào hắn, nước mắt thấm ướt vải áo trước người Cảnh Hằng.

Cảnh Hằng và nàng ta ở chỗ này đã quá lâu, cũng là lo lắng bị người phát hiện, liền bảo nàng ta thu thập xong, cùng nhau đi ra khỏi sơn động.

Đúng lúc, bên ngoài có người đưa tin: "Điện hạ, Vệ đại tiểu thư tới."

Cung nhân kia báo rất cấp thiết, Cảnh Hằng cùng Vệ Dao vốn là sắp ra khỏi hang động, nghe nói như thế đã là không kịp ẩn núp, vừa vặn liền đối mặt với Vệ Trăn từ một bên núi giả vòng qua.

Vệ Trăn bước chân ngừng lại, đứng ở dưới cây liễu, sắc mặt bình tĩnh nhìn hai người.

Mi tâm Cảnh Hằng nhảy loạn một trận, nhất thời cũng không biết vừa nãy bọn họ nói chuyện ở núi giả nàng đã nghe thấy được bao nhiêu.

"A tỷ, thật là tình cờ." Vệ Dao từ trong núi giả đi ra, "Bên ta mới gặp biểu ca, cùng hắn thuận miệng nói chuyện với nhau vài câu, vừa mới nhắc tới tỷ, tỷ liền đến."

Cảnh Hằng nghe hiểu ý tứ của Vệ Dao, ăn ý tiếp lời, ôn hòa cười nói: "Đúng, vừa nãy còn nói với muội muội của nàng, muốn đi gặp nàng một chút."

Hắn ta nhấc chân lên đi về phía Vệ Trăn, bên cạnh lại có một một bàn tay mềm mại đưa ra kéo tay của hắn ta lại.

Mượn tay áo rộng lớn che lấp, đầu ngón tay mềm mại không xương của nữ nhi gia leo lên trên xương cổ tay của hắn ta, nhẹ cào hắn ta một cái, lại một cái, không cho phép hắn ta đi qua một bước.