Nỗi thống khổ khi cái chết giáng xuống trong nháy mắt tan biến, hồn phách của Diệp Thần bị một nguồn sức mạnh kéo về hướng bầu trời, thậm chí cậu còn chưa kịp chiêm ngưỡng dung nhan lúc chết của mình. Không biết bao lâu, nguồn lực kéo hồn phách cậu bỗng dưng biến mất, Diệp Thần như bị ai kéo xuống một cái, hồn phách rơi vào màn sương trắng xóa.
Cậu sợ hãi mờ mịt, trong sương trắng bỗng nhiên truyền đến tiếng người, "Cậu muốn sống không?"
"Muốn!" Diệp Thần bật thốt lên.
Lời còn chưa dứt, sương trắng bỗng tản ra bốn phía, Diệp Thần lúc này mới phát hiện có một người đang nằm úp sấp trước mặt mình. Mái tóc bù xù như chó gặm, hai má sâu hõm lại, dáng người mảnh khảnh, môi khẽ động một chút là ho ra cả đống máu, so với Diệp Thần còn chật vật hơn.
"Đây là bên trong âm phủ, biên giới giữa cõi âm và dương thế." Người này phun ra một búng máu nói. "Cậu đã chết, nhưng tôi có thể cứu cậu một mạng.
"Chúng ta đây là... Ai cứu ai?" Diệp Thần không hề có cảm giác sắp được cứu vớt, thậm chí còn muốn giúp tên này gọi 120.
"Ta là Cảnh Linh, hóa thân của linh mạch còn sót lại của Sơn Hải cảnh." Quái nhân lau miệng đầy máu, trầm giọng nói. "Trăm năm trước, tà thần Xi Vưu giải trừ phong ấn ở trận Trác Lộc, làm loạn nhân gian, bị thần thú trong Sơn Hải cảnh cùng nhau phong ấn lại lần thứ. Trải qua trận chiến này, chín phần mười thần thú ngã xuống, đất Sơn Hải cảnh vạn dặm khô cằn, linh mạch bị hủy diệt hết sạch."
Cảnh Linh trầm ngâm chốc lát, lại nói: "Những năm trước đây tân giáp mở ra, thiên địa linh khí trời đất thức tỉnh, linh mạch Sơn Hải cảnh khôi phục không ít, có thể miễn cưỡng chống đỡ cho ta, những năm này ta luôn ở trong âm phủ tìm kiếm người mang thiên mệnh có thể hoàn toàn phục hồi linh mạch của Sơn Hải cảnh."
Diệp Thần nghe vậy, trong bụng đầy dấu chấm hỏi, xuất phát từ thói quen lễ phép mà gật đầu, dáng vẻ tiếc hận phụ họa theo, "Ồ..ra vậy..."
"Qua nhiều năm như thế, rốt cuộc ta cũng chờ được..." Cảnh Linh than thở nói. "Bản thân cậu là thế hệ tiếp theo thừa hưởng tổ hợp gen của hai vị thần cổ đại, gọi tắt là Cổ thần huyết thống. Ta có thể giúp cậu kích hoạt chúng. Cổ thần huyết thống được kích hoạt xong, thân thể bị thương nặng của cậu bây giờ sẽ tự chữa trị, cậu còn có thể nắm trong tay sức mạnh của hai vị Cổ thần. Chuyện này sau khi thành công, ta sẽ truyền Sơn Hải cảnh lại cho cậu, chỉ cần cậu dùng sức mạnh của Cổ thần để chữa trị linh mạch, vạn sự vạn vật bên trong cảnh đều thuộc về cậu, tùy cậu ra quyết định, cậu có đồng ý không?
Mấy lời này chẳng khác nào tên lừa đảo đi lừa những kẻ ngốc, thật sự chính là phiên bản huyền huyễn "Ta là Tần Thủy Hoàng ta uống thuốc trường sinh bất lão cho nên không chết, ta giấu 200 tấn hoàng kim ở Tây An chỉ cần đưa ta 2000 đồng lộ phí sau khi chuyện thành công ta sẽ chia một nửa số hoàng kim cho người" quá giống lừa dối đội dao động kẻ ngu si nói thuật, quả thực chính là "Ta là Tần Thủy Hoàng ta ăn thuốc trường sinh bất lão cho nên không có chết, ta tại tây an ổn ẩn giấu 200 tấn hoàng kim chỉ phải cho ta đánh 2000 miếng lộ phí sau khi chuyện thành công ta liền đem hoàng kim phân người một nửa"... Diệp Thần giật một cái, ném ra một câu: "Đòi tiền sao?"
Cảnh Linh nghẹn một chút: "...Phải."
Diệp Thần: "..."
Cảnh Linh: "..."
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ trong chốc lát, Cảnh Linh phun ra máu nói: "Cậu nghĩ tôi là kẻ lừa đảo?"
"Không có không có, " Diệp Thần lắc đầu nguầy nguậy, "Phản xạ có điều kiện thôi, cái kia... cần bao nhiêu tiền?"
Cảnh Linh xoa xoa tay, thử thăm dò nói: "Chỉ cần cậu mua lại căn Tứ hợp viện diện tích 600 mét vuông ở đường vành đai thứ hai Bắc Kinh, tôi sẽ giúp cậu kích hoạt dòng máu của hai vị thần cổ đại, cũng truyền lại Sơn Hải cảnh cho cậu."
Diệp Thần sững sờ, âm điệu một giây cao lên tám quãng: "Tứ hợp viện ở đường vành đai thứ 2? !"
Vẻ mặt Cảnh Linh căng thẳng: "Làm sao, không mua nổi?"
"Phí lời!" Diệp Thần cáu kỉnh. "Chỗ đó cũng phải bán hơn trăm triệu, cả nước có mấy người mua nổi?"
"Cậu không mua nổi, " Trong mắt Cảnh Linh lộ ra vẻ thất vọng. "Vậy tôi không cứu được cậu..."
Diệp Thần sụp đổ: "Tại sao?"
Cảnh Linh ủ rũ tuyệt vọng: "Thời gian không gian ở Sơn Hải cảnh trùng khớp với tòa Tứ hợp viện kia, trong mấy thập kỷ lối vào của Sơn Hải cảnh bị đóng, Tứ Hợp Viện bị thằng con trai bại gia bán mất, sau đó nhiều lần đổi chủ, đã sớm không thuộc quyền quản lý của ta... Kích hoạt Cổ thần huyết thống tiêu hao hết pháp lực cuối cùng của ta, ta không thể vô duyên vô cớ đưa pháp lực cuối cùng của ta cho cậu được."
"Ngài lợi hại như vậy mà cũng không có cách nào sao?" Diệp Thần tưởng tượng đến những chuyện thần tiên có thể làm. "Ví dụ như biến đá thành vàng, biến ra một phòng đầy tiền ý..."
"Biến ra tiền?" Cảnh Linh như đâm vào trái tim trống rỗng của mình, bi phẫn nói. "Ta bây giờ cơ thể của mình còn biến không ra, chỉ có thể miễn cưỡng hiện ra linh hồn này nếu không thì sao ta phải lang thang nơi cõi âm ngồi ôm cây đợi thỏ, đi lên dương thế tìm ứng cử viên phù hợp không phải dễ dàng hơn sao?"
Diệp Thần thống khổ nói: "Tôi chỉ có ba triệu tiền để dành..."
"Thôi! " Cảnh Linh vung vung tay. "Cậu lên đường đi thôi."
"Khoan đã... " Sức hút quen thuộc lần thứ hai đột kích, hồn phách Diệp Thần đột nhiên bay lên, nỗi sợ hãi khi nghĩ đến cái chết khiến Diệp Thần thất thanh kêu to. "Tôi là nghệ sĩ, tôi kiếm tiền rất nhanh! Thù lao ba năm đóng phim của tôi có thể lời đến một trăm triệu! Cho tôi trả ba triệu trước còn lại cho tôi thiếu được không huhuhuhuhu!"
Trong chớp mắt, Diệp Thần lại trở về trước mặt Cảnh Linh.
Đầu ngón tay Cảnh Linh lóe lên một luồng ánh sáng nhỏ, nghiêm túc nói: "Tôi xin thề, tôi đồng ý trả trước ba triệu, cũng trả tiền thù lao đóng phim trong tương lai, để mua Tứ hợp viện có thời không trùng khớp với Sơn Hải cảnh. Cậu lặp lại lời của ta một lần nữa."
Diệp Thần sợ hãi không thôi, run cầm cập, chỉ lo một câu không đúng lại bị Cánh Linh cho "ra đi" luôn, thở hồn hển nhanh chóng lặp lại câu nói vừa rồi.
"Tốt!" Cảnh Linh dùng ánh sáng trên đầu ngón tay làm bút, viết chữ trên không trung, vừa viết vừa nói. "Tôi xin thề, sau khi kích hoạt Cổ thần huyết thống, tôi sẽ cố gắng hết sức để hồi phục linh mạch Sơn Hải cảnh, nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ của Cảnh Linh phái, nếu như tinh thần sa sút làm việc biếng nhác, nguyện chịu sét đánh năm lần... Lặp lại lần nữa."
Diệp Thần ngoan như con gà con, lặp lại lời của Cảnh Linh không sót một chữ nào.
"Được." Cảnh Linh vung tay lên, chữ viết trên không trung nhẹ nhàng biến thành hai tờ giấy. "Bây giờ ta sẽ kích hoạt Cổ thần huyết thống trong cậu, sau khi bị ta tác động, dòng máu của cậu là từ..."
Lúc trước Diệp Thần bị điều kiện là mua Tứ hợp viện này dọa sợ, không có suy nghĩ về Cổ thần huyết thống, lúc này mới thật sự có cảm giác bản thân mang dòng máu của hai vị thần cổ đại.
Điều đặc biệt này đúng là chỉ nam chính truyện huyền huyễn mới có!
Diệp Thần nửa thấp thỏm nửa kích động vểnh tai lên, làm xong xuôi thì từ nay cậu sẽ đao thương bất nhập thần công cái thế đại sát tứ phương hùng bá thiên hạ!
Có khi trong tương lai, mình giậm chân một cái, núi sụp luôn, Diệp Thần nghĩ.