Không Có Tiền

Chương 1

Giờ cao điểm lúc chạng vạng tối, dòng xe đông đúc hỗn loạn chầm chậm di chuyển dọc bên đường.

Tác phẩm mới của đạo diễn Trần Tĩnh An, một ngôi sao sáng trong ngành công nghiệp giải trí, hôm nay khai máy.

Diệp Thần là nam hai nên phải có mặt ở buổi họp báo công bố. Lúc này cậu đang từ trong hội trường đi ra. Giờ phải lên đường về nhà, xe là do đoàn phim sắp xếp. Cậu bị ánh đèn flash đột ngột chiếu vào, vẻ mặt cậu mệt mỏi, kéo một tấm thảm lên người, chuẩn bị chợp mắt nghỉ ngơi một lát.

Thấy Diệp Thần chợp mắt, tài xế lập tức tắt âm thanh, tăng nhiệt độ điều hoà, hạ thấp mành che nắng, năm ngón tay được găng tay bao lấy lướt như bay qua nút ấn trơn bóng và nút xoay phía trên, tựa như đang chơi một loại nhạc cụ. Không chỉ tài xế, hết thảy đồ vật trong chiếc xe đều tỏa ra khí tức ‘cung cấp cho ngài dịch vụ tốt nhất’: Ghế dựa bằng da cảm giác trơn nhẫn như khuôn mặt em bé, bên trong cứng mềm vừa đủ, cực kỳ vừa vặn với đường cong cơ thể, mùi hương lành lạnh đắt đỏ như có như không quanh quẩn bên chóp mũi.

Diệp Thần chợp mắt mấy phút, tỉnh táo lại, lấy điện thoại ra, khom người: "Xin hỏi, có dây sạc không ạ?"

"Có." Ánh mắt tài xế đảo qua gương chiếu hậu, chỉ chỉ vị trí lỗ cắm, "Trong hộc đựng đồ ở bên phải ngài."

"Cảm ơn "Diên Thần lỗ nhón nở nụ cười

Cậu nở nụ cười, tài xế nhịn không được nhìn lướt qua gương chiếu hậu.

Cho dù ở trong vòng giải trí, nhưng nhan sắc của Diệp Thần cũng là trong một nhóm nhỏ ở trên đỉnh kim tự tháp. Năm nay cậu vừa tròn mười chín tuổi, ngũ quan rõ ràng thanh tú, lông mày sắc sảo như được bút lông sói nhúng Tùng Yên Mặc* phác họa nên một cách tỉ mỉ, lễ phục định chế ôm khít lấy vòng eo thon gọn nhỏ nhắn, vải tối màu càng làm tôn lên làn da trắng trẻo của cậu.

Hàng dệt may đắt tiền và xe hơi sang trọng tạo nên một pháo đài ngợp trong vàng son, bao lấy thiếu niên xinh đẹp mỏng manh kiêu ngạo như sứ này, dốc lòng che chở, Diệp Thần ngồi ở đây, cảm giác ngay cả lỗ chân lông cũng được rót đầy tiền.

Diệp Thần sạc điện thoại, hỏi: "Còn dây sạc không ạ?"

"Có." Tài xế vội vội vã vã đưa một cái nữa.

"Cảm ơn." Diệp Thần không biết lấy từ đâu ra một cục sạc dự phòng, cắm sạc vào.

Ngay sau đó, cậu lại mở hộc chứa đồ ra phía sau bảng điều khiển, trong đó xếp gọn gàng một chồng khăn giấy, Diệp Thần ước lượng một xấp nhỏ, lặng lẽ nhét vào túi lễ phục.

Tài xế chăm chú quan sát tình hình giao thông, không chú ý đến chuyện phía sau.

Diệp Thần lại lấy thêm một xấp giấy ăn, nhét vào túi.

Lại lấy thêm một xấp.

Lại...

Cuối cùng, bên trong hộc chứa đồ chỉ còn lại hai tờ khăn giấy, là do Diệp Thần để lại cho nghệ sĩ khác để phòng ngừa chuyện đột ngột, chẳng hạn như chảy máu mũi, hắt xì,...

Diệp Thần vỗ vỗ túi quần lễ phục, tâm lý kiên định, cũng dựa theo quy trình thầm nói cảm ơn trong lòng, cảm ơn khăn giấy và điện của đoàn phim, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức, đóng phim thật tốt! !

Xe ô tô rẽ vào ngõ hẻm, dừng trước cửa viện màu đỏ son vô cùng khí thế, phía sau cửa là một tòa Tứ Hợp Viện.

Diệp Thần rút sạc, lấy sạc dự phòng cùng điện thoại di động, ước lượng một quần giấy ăn, thuận tiện lấy một chai nước lọc xuống xe, hơi khom người, lễ phép gật đầu cảm ơn tài xế: "Làm phiền ngài."

Tài xế không chú ý đến những hành động nhỏ nhặt của Diệp Thần, nghe vậy khá thụ sủng nhược kinh, vội đáp không có gì.

Cửa sân không khóa, Diệp Thần cứ thế mở cửa mà vào.

Tứ hợp viện này có diện tích 600 trăm mét vuông, trong đó hơn 100 mét vuông là vườn hoa, rường cột đầy trên sân được chạm nổi hình chim phỉ thúy, cách bài trí đẹp như trong Cố cung. Tứ hợp viện có vị trí tốt, nằm bên trong vành đai 2 ở thủ đô, giấy tờ chứng minh quyền sử dụng đất đều là tên Diệp Thần, là lúc trước Diệp Thần mua toàn bộ, không có tai họa tranh cãi ngầm, bán lại mà mua không trên 1 vạn coi như thiếu máu.

Diệp Thần đi qua thùy hoa môn* và đình viện, tiến vào chính phòng.

Bầu không khí và cách bài trí bên trong không tương xứng với kiến trúc bên ngoài cho lắm, do năm tháng, mọi thứ trong phòng đều trông khá lỗi thời: Sàn nhà lồi lõm gồ ghề, những vết loang lổ không rõ trên tường, lớp nước sơn trên tủ quần áo tróc xuống như lão Mã rụng lông, đầu giường bằng gỗ lim chạm trổ hoa văn hình rồng vẫn còn lưu lại vết tích do bị dao phay chém, cũng không biết mâu thuẫn của đôi vợ chồng trước kia sống ở đây dữ dội đến mức nào.

Diệp Thần lấy hai xấp giấy ăn từ trong túi quần ra, bỏ vào ngăn kéo. Cái ngăn kéo cỡ lớn này chuyên dùng để đựng đồ dùng vệ sinh, giấy ăn nằm rải rác bên trong, mặt trên in đủ loại logo, cái gì mà Tiễn Đường Nhân Gia, Mây Thành Ngư Cảng, nhà hàng hoa viên Đăng Doanh,...Ngoài ra còn có mấy chồng giấy cao thấp khác nhau, có lẽ là mang về từ các nhà hàng khách sạn khác.

Vẻ ngoài minh tinh của Diệp Thần vô cùng ngăn nắp, nhưng thực chất lại nghèo rớt mồng tơi, thu nhập trong tháng vừa rồi của cậu còn chưa đến 500 đồng, hoàn toàn xứng đáng được cấp giấy chứng nhận hộ nghèo.

Cất chiến lợi phẩm hôm nay là giấy ăn xong, Diệp Thành lôi một cái thùng gỗ kiểu cũ từ trong gầm giường ra. Bên trong thùng gỗ là hai bộ quần áo thương hiệu quốc tế hàng đầu, còn có đồng hồ, thắt lưng, kính râm, ví tiền, toàn là xa xỉ phẩm. Diệp Thần cởi bộ lễ phục định chế đắt tiền, cẩn thận gấp lại cất trong thùng gỗ, khóa lại rồi đẩy vào gầm giường.

Đây là do cậu không tin tủ quần áo lớn được, có một mặt tủ bị chuột nhảy hồng ra một lỗ, Diệp Thần sợ hòm quần áo tốt nhất của mình sẽ bị con chuột chà đạp, nếu thế thật thì cậu sẽ phải mặc hàng vỉa hè.

Cất lễ phục cẩn thận, Diệp Thần ngồi dậy, trên người chỉ sót lại cái qυầи ɭóŧ kiểu dáng đơn giản.

Qυầи ɭóŧ mua ở chợ đêm, 5 đồng một cái, bị Diệp Thần mặc cả xuống còn có 10 đồng 3 cái, như vậy mới tha thứ cho mấy vết phai màu được.

Cởi bộ quần áo xa hoa ra, Diệp thần trông vẫn thu hút như trước, thân hình cậu mảnh mai mà không suy nhược, cơ bụng cơ ngực rất vừa vặn, cẳng chân và mắt cá chân tinh tế, nhưng không thiếu cảm giác nam tính mạnh mẽ, làn da trắng mịn mềm mại. Cậu mở tủ ra, mặc một chiếc áo ba lỗ rộng rãi, một cái quần vải thô dài, một chiếc áo khoác ngoài bẩn thỉu và một đôi dép cao su màu xanh lá mạ.

Toàn bộ phong cảnh đột nhiên thay đổi, Diệp Thần tóm lấy cái cuốc dựng ở góc nhà vác lên vai, cầm lấy tờ kịch bản đi đến nhà chính, đi qua đình viện (sân trong), bước lên hành lang sau thùy hoa môn, sử dụng một loại bộ pháp kỳ lạ giống như chơi trò nhảy ô nhảy lên hành lang, lẩm bẩm đếm số bước chân.

...Năm bước, sáu bước, bảy bước... Lúc đi hết bảy bước, hành lang sân nhà xung quanh Diệp Thần bỗng biến mất như ảo ảnh, đồng bằng bao la bát ngát từ từ trải ra trước mắt..

Bầu trời trên vùng đồng bằng sáng long lanh như thuỷ tinh, mặt trời lặn về phía Tây lộ ra một góc núi ảm đạm như tro tàn ở phía xa xa, tám vầng trăng gần mặt trời được sắp xếp trên bầu trời như sự thay đổi của các pha mặt trăng, to nhỏ khác nhau, phân ra thành màu đỏ thẫm, trắng ngọc, vàng dịu, ánh trăng đan xen nhau tạo thành những đường viền rõ ràng mà ôn nhu.

Nghiêm túc mà nói thì đây không phải là ánh trăng...Đó thực ra là tám mặt trời bị cổ thần Hậu Nghệ thời kỳ hồng hoang bắn.

Diệp Thần nhìn bốn phía, la lên: "Kỳ Kỳ? Hồng Hồng? Huyền Huyền?"

Không người đáp lại.

Diệp Thần nhíu nhíu mày, đi đến mảnh đất trồng rau cách cậu không xa lắm.

Diện tích đất trồng rau không lớn, chỉ như một trang trại bình thường, trong đất có gieo trồng bắp cải, cà chua, khoai lang...Tổng cộng có bảy tám loại rau dưa và hoa quả, có cây mới chớm nở, có cây thì đã ra quả. Ngoại trừ Diệp Thần, cây trồng này là những sinh mệnh duy nhất ở vùng bình nguyên này có sự sống, những nơi còn lại thì không có lấy bóng dáng cây cỏ nào.

Bùn đất ẩm ướt, cho thấy cách đây không lâu, ở đây có mưa, như vậy thì không cần tưới nước. Diệp Thần nhìn cách bố trí đất trồng rau trước mặt, quyết định hôm nay trồng thêm hai hàng rau hẹ, chờ rau lớn thì có thể làm mỳ vằn thắn để ăn.

Cuốc đất là công việc của máy móc, không cần dùng đến đầu óc, có thể lợi dụng thời gian. Vì vậy, Diệp tiểu thịt tươi đang hot rần rần, một bên cuốc đất, một bên học thuộc lời thoại, để tìm cảm giác nhân vật cho ngày mai.

Diệp Thần không được đào tạo chính quy, thiếu hệ thống luyện tập bài bản, chỉ do thiên phú cộng thêm đam mê, nhập vai nhanh đến nỗi chẳng khác nào quỷ nhập vào người, khuyết điểm là thoát vai chậm, nếu như quay hai cảnh liên tiếp mà phải thể hiện hai cảm xúc trái ngược, cậu rất dễ dàng luống cuống.

Diệp Thần đắm chìm vào nhân vật trong vài giây, ánh mắt thê lương cầm cuốc đập vỡ cục đất cứng, đôi môi run rẩy học thuộc lời: "Phụ hoàng không sao! Phụ hoàng chỉ là..."

Diệp Thần nói chuyện một nửa, đột nhiên rùng mình một cái, tay run run lấy hạt giống rau hẹ rắc xuống hố, tung vô cùng đều tay, hướng trong hầm tung rau hẹ hạt giống, vẩy đến đều đều lạ kỳ, trìu mến chân thành nói: "Ta không dám nói! Ta nói hắn sẽ lập tức đến tìm ta! Tam ca, Tam ca cứu ta!"

Tác phẩm mới ‘Mưu đồ đoạt quyền’ của Trần Tĩnh An là một vở kịch lớn thể loại cung đình huyền huyễn kinh dị, Diệp Thần đóng vai nam hai, là con trai của sủng phi sinh ra, Ngũ hoàng tử. Hoàng đế bệnh nặng, sắc lập Ngũ hoàng tử lên ngôi Thái tử, Ngũ hoàng tử chăm sóc phụ hoàng, lại bất ngờ phát hiện phụ hoàng bị yêu tà xâm nhập, mà yêu tà lại đang chuẩn bị từ bỏ thân thể yếu đuối của hoàng đế, tìm khe hở để ký sinh lên người Ngũ hoàng tử.

Ngũ hoàng tử phát hiện ra bí mật thì sợ muốn chết, bất đắc dĩ, cậu ta kể hết mọi chuyện cũng như cầu xin sự giúp đỡ từ tam hoàng tử là nam chính, cũng chính là ảnh để Thẩm Mặc Phong. Tam hoàng tử từ trước đến nay không được sủng ái tâm cơ thâm trầm giỏi về mưu tính, hắn mượn danh nghĩa bảo vệ nhưng thực chất là khống chế Ngũ hoàng tử ngây thơ yếu đuối, cùng phụ hoàng yêu tà đọ sức đồng thời cướp lấy ngôi vị Thái tử từ Ngũ đệ...

Toàn bộ tác phẩm đều vô cùng kỳ dị phức tạp, sự tình biến hóa khôn lường, mặc dù tưởng tượng phong phú, nhưng hệ thống tình tiết rất chặt chẽ, vô cùng gay cấn hồi hộp, chưa kể nam một nam hai là đấu nhau vô cùng ngang tài ngang sức, để lại cho khán giả rất nhiều thời gian để suy đoán, không thành công thì đúng là vô lý.. Diệp Thần vừa đọc một lần đã nhắm vào bộ phim này, lăn lộn cầu xin người đại diện Cổ Thu tìm cho mình một vai diễn nho nhỏ, hoàn toàn không nghĩ Cổ Thu lại giúp cậu giành được vai nam hai.

Năm mười tám tuổi, Diệp Thần ký hợp đồng với công ty truyền thông Tinh Hãn, đến bây giờ mới được hơn một năm, mọi người đều nói trong giới giải trí mà không có hậu thuận thì khó lòng lăn lộn, nhưng Diệp Thần một người không gia thể không ai chống lưng lại cảm thấy cũng không khó khăn mấy. Có thể là do thực lực của Tinh Hãn quá hùng hậu, nói chung là một năm qua, sự nghiệp của Diệp Thần thuận buồm xuôi gió, được đối diễn cùng với ảnh để Thẩm Mặc Phong, được đóng phim của đạo diễn nổi tiếng Trần Tĩnh An, điểm khởi đầu này không thể nào cao hơn được nữa.

"Ta không điên! Ta tận mắt nhìn thấy!" Diễn đến chỗ động tình, Diệp Thần quăng luôn cái cuốc, một phát quỳ rạp trước cây cà tím, coi quả cà tím như Thẩm Mặc Phong, cầm lấy chiếc lá, run rẩy thất thần, khàn giọng nói. "Phụ hoàng suốt ngày dùng lụa trắng che mặt, không phải để che bệnh phong ngứa, mà vì trên mặt người mọc ra...mọc ra..."

Lúc này, phía sau Diệp Thần truyền đến tiếng bước chân cộp cộp, cậu vừa nghiêng đầu, thoáng nhìn thấy ba đứa trẻ phía sau truyền đến một chuỗi cộp cộp tiếng bước chân, hắn vừa nghiêng đầu, thoáng nhìn ba đứa trẻ mặt búng ra sữa, một đứa bé bi bô nói: "Anh ơi, bọn em về rồi."

Diệp Thần hoảng hốt chốc lát mới miễn cưỡng thoát vai, đứng dậy vỗ vỗ đầu gối dính đất, ánh mắt liếc nhìn ba đứa nhóc Giang nói ôn hòa mà oán giận nói: "Đã bảo mấy đứa đừng có đi nhặt nữa, tại sao không nghe lời?"

Ba đứa bé khoảng ba bốn tuổi, Ba cái tiểu hài nhi đều là ba, bốn tuổi dáng dấp, ngũ quan đứa nào cũng tinh tế xinh đẹp, nhưng lại hơi khác con người một chút, trên đầu nhóc bên trái có hai cái tai thỏ mềm mềm, nhóc ở giữa lại có cái mai rùa, nhóc bên phải thì lại có hai cái sừng con con trên đầu, trên trán có chữ vương xiêu xiêu vẹo vẹo được viết bằng bút dầu.

Ba bạn nhỏ từ trái qua phải lần lượt là Hống Hống, Huyền Huyền và Kỳ Kỳ, tương ứng với Hống, Huyền Vũ và Cùng Kỳ.

Đó là ba nhóc thần thú.

"Hống Hống muốn ăn thịt." Đôi tai thỏ của Hống bảo bảo rủ xuống, dùng hai bàn tay be bé mập mập đẩy chiếc túi đan dệt được nhét căng phồng ra trước mặt Diệp Thần, nhỏ giọng nói, "Một cân chai lọ có thể bán được 3 đồng đó."

Một cân chai nhựa bán trực tiếp cho xưởng tái chế là ba đồng, mà bán cho mấy người bán đồng nát trên phố thì giá thị trường dao động từ một đồng ba hào đến một đồng năm, một cân như vậy bán đi cũng thêm được một đồng...Diệp Thần có thù lao đóng phim một tập mấy trăm ngàn âm thầm tính toán, quyết định trực tiếp bán cho xưởng tái chế, không để cho bên trung gian kiếm lời.

"Nhiều hơn mấy cân là có thể ăn đùi gà." Cùng Kỳ bảo bảo liếʍ liếʍ môi, rất thèm.

Huyền Vũ bảo bảo ở giữa chậm rãi gật đầu, chậm rì rì nói: "Huyền...Huyền...cũng...muốn."

"Phù." Diệp Thần nghe Huyền Vũ bảo bảo nói chuyện mà thở không ra hơi, vội vàng hít sâu.

Huyền Vũ bảo bảo: "Ăn... chân... gà... ạ..."

Diệp Thần thành khẩn nói: "Huyền Nhi à, với tốc độ nói này của em thì nên bớt mấy âm uốn lưỡi cuối vần đi."

Huyền Vũ bảo bảo: "Dạ..."

Diệp Thần cầm lấy túi, trầm mặt xuống nói: "Lần sau không được đi nhặt chai lọ nữa, nếu không nghe lời anh sẽ giận đó."

Cậu nghèo, ngoại trừ xa xỉ phẩm bên bị khóa trong rương, cậu toàn thân trên dưới chỉ có hai cái mông coi như là đáng giá, nhưng để mấy đứa nhỏ mềm mềm mập mạp ra ngoài nhặt ve chai phế phẩm, cậu không chấp nhận được.

"Anh có tiền mua đùi gà." Diệp Thần nói dối. Trên thực tế cậu chỉ còn mười đồng dưới đáy hòm. Cùng Kỳ bảo bảo cau mày: "Anh không phải nghèo Cùng Kỳ bảo bảo cau mày: "Anh không phải nghèo đến nỗi giấy vệ sinh cũng không mua nổi sao ạ?"

Diệp Thần nghe vậy, chột dạ đảo mắt: "Ai bảo thế?"

"Không ai bảo ạ!" Cùng Kỳ bảo bảo lầm bầm. "Nhưng mà trong ngăn kéo toàn là giấy ở quán cơm thôi."

"Anh đây là không muốn lãng phí." Thấy Cùng Kỳ bảo bảo không có chứng cứ, trong một giây kỹ năng diễn xuất của Diệp Thần toàn bộ khai hỏa, hiên ngang lẫm liệt nói. "Anh mà không lấy, lúc nhân viên phục vụ dọn bàn có khi đã ném đi rồi, tiết kiệm tài nguyên là phẩm chất làm người, giàu nghèo không liên quan."

Nhưng mà ba cục cưng thần thú đâu có dễ gạt như vậy, đồng loạt dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá Diệp Thần.

Hống bảo bảo ủ rũ lúc lắc tại thỏ: "Lần cuối cùng ăn thịt là ba ngày trước, là anh gói đồ ăn thừa từ nhà hàng..."

"Đồ ăn thừa thì làm sao, hơn một nửa cái giò đấy, không ai ăn mà vứt thùng rác, con lợn kia không phải là chết một cách vô ích sao?" Diệp Thần đầy mặt đều là trách trời thương dân, thấy mấy nhóc con vẫn không tin, cậu vỗ ngực ầm ầm, hạ quân lệnh nói, "Ngày mai chắc chắn cho mấy đứa ăn đùi gà, anh thật sự có tiền!"

Chỉ trồng trọt thì không được, bắt đầu nuôi gà vậy, Diệp Thần trầm ổn mà nghĩ.

*Tùng Yên Mặc: là tên một loại mực tàu.

*Tứ hợp viện: là một kiểu kiến trúc tổ hợp của người dân vùng hoa bắc Trung Quốc.

*Thùy hoa môn: là một loại cửa trong Tứ hợp viện, dùng để ngăn cách ngoại viện và chính thất.

*Hống (hay còn gọi là Vọng Thiên Hống), Huyền Vũ và Cùng Kỳ đều là thần thú của Trung Quốc, mọi người có thể tham khảo thêm ở trên Google nhé.