Sau này mình sẽ chữa trị thật tốt linh mạch ở Sơn Hải cảnh, mình phải xây ao tôm rộng mười mẫu cho anh Thẩm... Diệp Thần có suy nghĩ hoàn toàn nông nghiệp hóa nắm chặt nắm đấm, yên lặng tuyên thề.
Tích thủy chi ân, đương dũng tuyền tương báo*, một con tôm chi ân, phải dùng một ao tôm để báo đáp!
*Tích thùy chi ân, đương dũng tuyền tương báo: ơn bằng giọt nước, cũng coi bằng suối tuôn mà đền đáp.
Giờ nghỉ trưa kết thúc, công việc quay chụp chính thức bắt đầu.
Thẩm Mặc Phong đóng vai Tam hoàng tử tâm cơ thâm trầm có mưu lược, lại cố tình là con trai của một phi tử bị nhốt vào lãnh cung, vì để che giấu dã tâm cũng như dễ dàng âm thầm hành sự, trước mặt các hoàng tử khác, hắn luôn luôn khoác trên mình một bộ dạng ôn hòa thiện lương, bởi vậy Ngũ hoàng tử khá tin tưởng hắn. Cảnh quay lần này là Tam hoàng tử nghe thấy tiếng vang kỳ lạ trong bụi hoa ở bên ngoài tẩm điện, vừa đi ra, đã thấy con mèo yêu dấu của
Ngũ hoàng tử bị mấy cây dây leo đỏ như máu từ dưới nền đất cuốn lấy nhanh chóng tha vào lòng đất, con mèo nháy mắt đã biến mất, Ngũ hoàng tử vội vội vàng vàng chạy đến tìm mèo.
Màn diễn này không quá khó, Thẩm Mặc Phong kinh ngạc đứng bên cạnh bụi hoa, đang định đi quan sát kỹ hơn thì Diệp Thần từ phía sau thân cây đi ra, lỗ mãng hấp tấp hỗ to: "Bông Tuyết!"
Thẩm Mặc Phong kinh hoàng hoảng hốt, thoát ra khỏi cảnh tượng yêu dị kia, tầm mắt miễn cưỡng điều chỉnh tiêu điểm đặt lên khuôn mặt Diệp Thần.
Diệp Thần thở hổn hà hổn hển, đón lấy cái nhìn của Thẩm Mặc Phong, ánh mắt lóe sáng, lễ phép nói : "Tam ca, huynh nhìn thấy mèo của ta không?"
"Cắt!" Trần Tĩnh An hô to. "Trạng thái của Diệp Thần không đúng!"
Không thấy con mèo yêu dấu đâu, chủ nhân đương nhiên là lo lắng, nhưng dáng vẻ của Diệp Thần lại như... cậu thiếu niên suy tư về tình yêu.
Diệp Thần bày ra vẻ mặt "quả nhiên là vậy", ra sức nhắm mắt lại.
Giờ nghỉ trưa hôm nay giả làm fan hơi quá đà, nhập vai quá sâu!
Nhập vai nhanh nhưng thoát vai chậm, đây vẫn luôn là điểm yếu chí mạng của Diệp Thần.
"Đạo diễn Trần, " Thẩm Mặc Phong không khỏi cảm thấy nhộn nhạo phiền não, chuyển hướng sang đạo diễn Trần Tĩnh An, "Tôi nói với cậu ấy vài câu."
Trần Tĩnh An cáu kỉnh phất tay một cái: "Nói!"
Thẩm Mặc Phong bảo Tiểu Hà đưa điện thoại, đưa Diệp Thần đến một nơi vắng vẻ, thưởng thức khuôn mặt như cắn phải mướp đắng của Diệp Thần, trêu chọc nói: "Làm sao vậy, nhìn thấy tôi nên diễn cũng không nổi hả?"
Diệp Thần không thể nói nhập vai fan giả sâu quá được, chỉ đau khổ che mặt nói: "Xin lỗi anh Thẩm, để em từ từ đã, 3 phút là được."
"Làm sao bây giờ đây... " Thẩm Mặc Phong nửa đùa nửa thật nghĩ kế nói. "Hay là tôi nói cho cậu những khuyết điểm của tôi, để cậu đỡ phải thích tôi như vậy nữa?"
Nào ngờ Diệp Thần vội vội vã vã nói: "Được ạ, anh nói đi ạ."
Nghe Thẩm Mặc Phong run rẩy tự bôi đen bản thân quả thật có thể hỗ trợ cậu thoát vai.
Sau một hồi yên tĩnh, Thẩm Mặc Phong cúi đầu nghịch điện thoại, không biết xấu hổ hỏi ngược lại, "Anh đây giống như người sẽ có khuyết điểm sao?"
Diệp Thần: "..."
Có thể, diễn ra một nửa.
Bỗng nhiên, Thẩm Mặc Phong đã nghịch điện thoại được một lúc chợt xoay màn hình về phía Diệp Thần.
Trên màn ảnh hiện rõ một đống ảnh biểu cảm của Thẩm Mặc Phong, chính là đen đủi bị bắt đúng khoảnh khắc trông ngáo ngơ nhất, vô cùng xứng với dòng chữ "Con trai ngốc nghếch của địa chủ".
Diệp Thần phụt cười ra tiếng.
Thẩm Mặc Phong bình tĩnh như thường trượt màn hình hiển thị xuống, các loại meme có tính gây cười nhiều vô số kể, còn cố ý photoshop biến hình tạo nên sự hài hước...
"Trợn mắt ngoác mồm", "Nụ cười biếи ŧɦái", "Nụ cười càng biếи ŧɦái", "Tôi thật tròn", "Tôi thật vuông",...
Diệp Thần cười đến đau bụng, nhanh chóng thoát vai!