Không Có Tiền

Chương 10

Dáng vẻ hoảng sợ nhận sai như con chim cút của cậu fan nhỏ này thật sự quá đáng yêu, tuy nói chín phần mười sự đáng yêu là nhờ vào nhan sắc, nhưng Thẩm Mặc Phong mặt đen vẫn không kiềm chế được, anh xùy cười lên, nhẹ nhàng cười nói: "Được rồi... Ăn cơm trưa chưa, cậu bạn nhỏ?"

Thẩm Mặc Phong là gay thuần, quả thật cũng bị dung mạo của Diệp Thần làm cho kinh diễm, nhưng từ trước đến nay anh khá sạch sẽ, rất coi thường việc hẹn fans đi cᏂị©Ꮒ, chưa kể nhóc fan này vừa nhìn đã biết còn nhỏ, cũng không biết đã thành niên hay chưa... Cho nên Thẩm Mặc Phong không có ý gì khác cả, anh cũng chuẩn bị đi ăn cơm, tiện thể chìa tay an ủi nhóc fan thôi.

Ở nơi đông người chạy theo xe còn phải gặm đất, thật là khó chịu.

"Chưa ăn ạ." Diệp Thần đàng hoàng đáp.

"Muốn ăn gì không?" Thẩm Mặc Phong tự nhiên hỏi.

Diệp Thần đã ăn mì mấy ngày liền, nghe vậy, con ngươi lập tức sáng lên: "Em thì gì cũng được."

Dáng vẻ kích động khi quỵt được tiền cơm rơi vào mắt Thẩm Mặc Phong thì lại thay đổi thành ý tứ hoàn toàn khác, anh quay đầu nói cho tài xế một cái tên, xe ô tô lập tức quẹo đi, lái về nơi ăn cơm.

Sau đó, Diệp Thần giống như nằm mơ cùng Thẩm Mặc Phong ăn cơm.

Đồ ăn ở nhà hàng này vượt quá mong muốn của Diệp Thần, bởi vậy trong suốt bữa ăn cậu vẫn luôn hết mình thả rắm cầu vồng*, tất cả đều hướng đến ca ngợi khả năng diễn xuất của Thẩm Mặc Phong, còn mạnh dạn đoán rằng chưa đầy một năm Thẩm Mặc Phong chắc chắn sẽ có giải ảnh đế, Thẩm Mặc Phong coi lời thổi phồng của fan như bản nhạc nền mà nghe, bị thổi đến cả người thư thái, tinh thần sảng khoái.

*IXIE ( thả rắm cầu vồng), là ngôn ngữ mạng ý chỉ hành động fan khen idol, có đánh rắm cũng thành cầu vồng :)))

Tôi đây mát xa tinh thần cho anh chắc cũng đủ tiền cơm rồi, Diệp Thần lén lút mờ ám suy nghĩ.

Một bữa cơm qua đi, hai người cũng không qua lại nữa, Diệp Thần dần dần ném chuyện này ra sau đầu.

Ngàn lần không nghĩ tới...

Lúc trang điểm làm tóc, Diệp Thần mở Thẩm Mặc Phong bách khoa toàn thư ra, dáng vẻ như xem văn cổ đọc qua để học thuộc tư liệu về Thẩm Mặc Phong, tìm đọc một lượt cốt truyện nội dung phim cậu chưa xem, tránh khỏi lúc tán gẫu cùng ảnh để lại lộ ra sơ sót.

Tôi cũng không muốn sống thất đức như vậy đâu! Diệp Thần đau khổ nghĩ.

Sáng sớm ngày hôm nay cậu thăm dò Thẩm Mặc Phong là để xác nhận người ta có còn nhớ chuyện chạy theo xe kia không, nếu như không nhớ, Diệp Thần sẽ chôn sâu chuyện này trong lòng, không muốn lợi dụng chuyện xưa đi ôm cái đùi lớn. Dù sao chuyện diễn kịch tâm cơ như vậy cũng giống như việc giấu nhân bánh, lỡ như lòi ra thì cái được không bù nổi cái mất, chả hiểu tại sao Thẩm Mặc Phong không những nhớ mà còn nhớ vô cùng rõ ràng, Diệp Thầm muốn quỵt nợ cũng không được...

Một lời nói dối thường thì phải dùng nhiều lời nói dối khác để duy trì, đây là chân lý không thể bàn cãi.

Diệp Thần học xong bài tập làm fan, tạo hình cũng hoàn thành. Cậu đóng vai Ngũ hoàng tử không có tài làm vương, chỉ yêu thơ từ thư họa, bị con ký sinh trên người lão hoàng để nhìn trúng nên mới được phong làm Thái tử. Nhưng hình tượng Ngũ hoàng tử mà biên kịch xây dựng lại không khiến người ta ghét, đó là loại đau khổ không có cách nào trốn khỏi vận mệnh bi ai.

Bởi vậy tạo hình của Ngũ hoàng tử là yếu đuối, mang cho người khác cảm giác xa cách, dung mạo Diệp Thần được lên hương nhờ kỹ thuật trang điểm, tóc đen như mực ôm lấy khuôn mặt trắng như sứ, đuôi lông mày và đuôi mắt như được bút lông cừu khẽ vẽ một nét, đưa nhân vật từ trong bức hình ra ngoài đời thật. Diệp Thần đối diện chiếc gương lộ ra vài biểu cảm, bản thân cũng bị kinh diễm.

"Mời thầy Diệp đi lối này." Nhân viên công tác dẫn Diệp Thần đi chụp ảnh, so với Diệp Thần đã tạo hình xong xuôi thì Thẩm Mặc Phong phải chụp vài tấm nữa mới xong, Diệp Thần đứng một bên quan sát.

Lúc này, Thẩm Mặc Phong trùng hợp nhìn lướt qua phía Diệp Thần.

Trong khoảnh khắc bốn mắt tương giao, lão lưu manh họ Thẩm giống như hai năm trước, không nhịn được thầm huýt sáo trong lòng.