Hôn Nhân Hợp Đồng: Cô Vợ Thế Thân Của Tổng Tài

Chương 5: Sống mà như đã chết

Ngày đóng máy, Mạn Thiên Vân không ở lại dự tiệc với mọi người. Đạo diễn nói Cố Mặc Trầm đang chờ cô ở bên ngoài, tỏ ý muốn cô cùng hắn về trước. Mà hắn đã nói như thế, thì đạo diễn cũng không thể giữ Mạn Thiên Vân ở lại quá lâu. Đắc tội với Cố tổng thì ông ta là người chịu thiệt mà thôi. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

“Cố phu nhân đúng là hạnh phúc thật đó. Hiếm khi nào thấy được Cố tổng lại chăm lo cho ai như thế. Lúc trước, khi Mạn nhị tiểu thư vẫn còn ở trong nước, Cố tổng cũng không lo lắng đến mức này.”

Câu nói của đạo diễn thể hiện rõ sự châm chọc. Lý Hoan nghe xong, muốn quay lại mắng cho tên đạo diễn không biết trời cao đất dày này là gì một trận. Tại sao cứ phải nhắc đến chuyện quá khứ làm gì nhỉ? Trong khi bây giờ, Cố phu nhân là Mạn Thiên Vân cơ mà! Người vợ được cưới hỏi một cách đường đường chính chính của Cố Mặc Trầm. Lời mà tên đạo diễn ban nãy nói, chỉ cần đến tai của Cố Mặc Trầm dù chỉ là nửa chữ, thì ông ta cũng không thể sống trong giới giải trí này nữa.

Nhưng Mạn Thiên Vân đã ngăn Lý Hoan lại. Những lời mà tên đạo diễn châm chọc cô cũng không sai, sau này còn có nhiều công việc cần phải hợp tác, cô nhẫn nhịn một chút là được. Với cả, Cố Mặc Trầm nghe được những lời này, có khi còn mở cờ trong bụng chứ chẳng quan tâm gì đến cảm nhận của cô đâu.

“Mình không hiểu luôn đấy. Cậu có Cố tổng đứng ở phía sau, nhưng cứ phải nhẫn nhịn như thế làm gì?”

Lý Hoan bất mãn, hậm hực dậm chân. Cố tổng là một người có tiếng nói, ít nhiều cũng là một người có thế lực khiến người khác phải nể phục. Vậy mà Mạn Thiên Vân ngốc nghếch này không biết lợi dụng chuyện này, nhất quyết không phản pháo lại đám người vô công rỗi nghề kia. Càng nghĩ, lại càng khiến cho người khác cảm thấy tức tối.

“Công việc của Mặc Trầm nhiều như thế, mình bớt được việc nào hay việc ấy. Nếu không có chuyện gì quá to tát thì đừng làm phiền anh ấy là tốt nhất.”

Mạn Thiên Vân nhẹ giọng nói. Cứ bước đi như vậy, hai người đã ra khỏi phim trường lúc nào không hay. Xe của Cố Mặc Trầm đỗ trước cửa phim trường, lúc Mạn Thiên Vân vừa xuất hiện thì hắn cũng xuống xe. Cố Mặc Trầm bước đến gần chỗ hai người họ, rất tự nhiên vòng tay ôm lấy eo của “vợ mình”.

“Công việc đã xong rồi sao? Lý Hoan, mọi việc ở phim trường tốt chứ?”

“Cái này…” Lý Hoan nhìn về phía Mạn Thiên Vân đang không ngừng ra hiệu cho cô đừng nói nhiều, cuối cùng chỉ có thể thở dài, “Mọi chuyện đều ổn cả.”

Cố Mặc Trầm hơi nheo mắt lại, nhìn xuống người đang nép trong lòng hắn, trầm ngâm không nói gì cả. Ban đầu hắn còn nghĩ, Mạn Thiên Vân sẽ không biết điều, thực sự coi mình là phu nhân của hắn mà làm loạn. Nhưng xem ra, cô gái này ngoan ngoãn hơn hắn nghĩ nhiều. Bị bắt nạt âm thầm như vậy, cũng không có ý định làm phiền đến hắn.

“Lên xe đi. Mẹ vợ vừa gọi cho tôi, nói rằng muốn tôi đưa em về Mạn gia ăn một bữa cơm. Tôi nghĩ thì cũng đã đến lúc chúng ta về nhà vợ để lại mặt được rồi.”

Hắn hôn nhẹ lên tóc của cô, sau đó mở cửa xe để cho Mạn Thiên Vân ngồi lên. Lý Hoan bĩu môi, lẽ ra cô không nên tiễn Mạn Thiên Vân ra ngoài phim trường như thế này. Bây giờ thì hay rồi, được ăn cơm chó miên phí như thế này, thì cô còn có bụng dạ nào mà ăn tiệc nữa? Đúng là tình yêu của cặp đôi mới cưới, thực sự khiến người ta phải ghen tị mà.

Chiếc xe chậm rãi rời khỏi phim trường. Bầu không khí im lặng ngột ngạt khiến Mạn Thiên Vân cảm thấy thực khó thở. Cô muốn hạ cửa kính xuống một lúc nhưng lại nhớ ra Cố Mặc Trầm không thích hạ cửa kính xe, cho nên lại ngồi yên lặng. Cô lén lút nhìn hắn, người đàn ông mà cô thích thầm mười năm đang ngồi phía trước cô, rõ ràng là gần nhau như thế, nhưng lại xa đến tận cuối chân trời, không có cách nào có thể với tới được. Mạn Thiên Vân nén xuống một tiếng thở dài.

“Hạ cửa kính xuống đi. Mùi nước hoa của cô khiến tôi váng hết cả đầu.”

Cố Mặc Trầm lạnh nhạt nói. Hắn nhìn Mạn Thiên Vân qua kính chiếu hậu, nhận ra gương mặt cả cô thoáng một chút ngạc nhiên. Nhưng rất nhanh, nét ngạc nhiên ấy trên gương mặt của cô biến mất. Mạn Thiên Vân hạ nhẹ của kính xuống, cảm nhận chút không khí trong lành tràn vào trong khoang xe. Cô nhìn ra bên ngoài, từng khung cảnh quen thuộc dần hiện ra trước mắt. Đây, chẳng phải là con đường từ trường học của cô về nhà sao? Phim trường cách đây rất xa, tại sao Cố Mặc Trầm lại muốn đưa cô đến đây?

Chiếc xe di chuyển thật chậm, cuối cùng thì dừng bánh lại. Tiếng sóng biển đập vào những rặng đá, khiến Mạn Thiên Vân cảm thấy thật quen thuộc. Sau khi tốt nghiệp, cô cũng không quay lại nơi này nữa. Không nghĩ sẽ có một ngày, cô lại quay về con đường này.

“Xuống xe đi.”

Hắn tháo dây an toàn, mở cửa rồi xuống xe. Mạn Thiên Vân không để cho hắn chờ lâu. Cô vội vàng mở cửa xe rồi bước xuống. Mùi mằn mặn của biển cả thân thuộc, khiến cho trái tim căng thẳng của cô được thả lỏng một chút. Cô đứng bên cạnh hắn, im lặng. Mái tóc dài màu hạt dẻ tung bay trong những cơn gió mát lạnh.

“Tại sao anh lại đưa em đến đây?”

Cô nhẹ giọng hỏi hắn. Cố Mặc Trầm nhìn cô một lúc thật lâu, giống như đang kiếm tìm thứ gì đó.

“Vì hôm nay là ngày tôi và Châu Sa chính thức quen nhau.”

Lời hắn nói nhẹ bẫng, nhưng lại như tảng đá ngàn cân đè nặng xuống trái tim của Mạn Thiên Vân. Phải rồi, tại sao cô có thể quên mất, nơi này, bốn năm trước, chính là nơi Cố Mặc Trầm tỏ tình với em gái của cô cơ chứ. Dường như, một bàn tay vô hình nào đó móc vào trong l*иg ngực của Mạn Thiên Vân, bóp chặt lấy trái tim yếu đuối của cô, khiến cho nó run rẩy vì đau đớn. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bản thân bình tĩnh. Mạn Thiên Vân, mày không được khóc.

“Mạn Thiên Vân, tôi hỏi cô. Vì sao phải chia cắt tôi và Châu Sa?”

Lần này, Cố Mặc Trầm nhìn thẳng vào mắt của cô. Ánh mắt sắc như dao, lạnh như băng của hắn khiến cho cô sợ hãi. Mạn Thiên Vân lắc đầu. Cô chưa từng có ý muốn chia cắt hay cướp đi vị trí của Mạn Châu Sa, làm sao cô có thể trả lời câu hỏi của hắn được chứ?

Cố Mặc Trầm nhận được câu trả lời của cô, cảm thấy không hài lòng. Khiến cho Châu Sa phải bỏ đi ngay trước ngày hôn lễ được tổ chức, khiến cho cô ấy chỉ kịp để lại cho hắn một tin nhắn đầy ấm ức mà bây giờ, Mạn Thiên Vân lại trả lời hắn bằng một cái lắc đầu ư? Nực cười! Ả đàn bà này muốn tỏ vẻ ngây thơ cho ai nhìn cơ chứ?

Hắn bước đến, dồn cô lùi dần về phía sau. Mạn Thiên Vân bị khí thế của Cố Mặc Trầm dọa sợ. Hắn giống như Tu La ở dưới địa ngục, muốn đòi mạng cô. Cho đến khi lưng cô chạm vào bức tường ở phía sau, cô mới nhận ra bản thân không còn đường lui nữa. Cố Mặc Trầm bóp chặt lấy hai vai của Mạn Thiên Vân, thấp giọng cảnh cáo.

“Mạn Thiên Vân, tôi nói cho cô biết. Giữa tôi và cô, chỉ là quan hệ giữa hai gia tộc. Đừng mơ tưởng đến một ngày cô có thể thực sự trở thành vợ của tôi.”

Hắn cười nhưng ánh mắt toát ra sự khinh bỉ không hề che giấu.

“Tôi khuyên cô đừng làm ra bất cứ chuyện gì tổn hại đến Châu Sa. Nếu không, đừng trách tôi không nể mặt Mạn phu nhân mà gϊếŧ cô.”

Nói xong, hắn buông Mạn Thiên Vân ra rồi lên xe đi mất. Cô ngã khụy xuống đấy, bịt chặt miệng lại ngăn tiếng nức nở phát ra. Mạn Châu Sa chịu ấm ức, lẽ nào cô không phải chịu ư? Hơn hai mươi lăm năm sống như một bóng ma, bây giờ lại phải chịu tai tiếng bởi những việc cô chưa từng làm. Gϊếŧ cô sao? Mạn Thiên Vân cô đâu phải chưa từng tìm cách tự kết liễu chính bản thân mình chứ? Nhưng cô không làm được. Lời hứa của cô với cha, khiến cho cô không thể chết. Chỉ có điều, sống như thế này, thì có khác gì chết đâu cơ chứ!