Hoàng Tử Đuổi Vợ (Cuộc Sống Hai Mặt)

Chương 12

Truyện này còn có tên khác là: SỔ TAY THEO ĐUỔI VỢ CỦA THÁI TỬ

Dịch: Sắc - Cấm Thành.

Mọi thắc mắc xin vui lòng liên hệ qua fanpage nhóm dịch cùng tên

Vân Phiến không thể thuyết phục Nguyễn Linh Huyên, đành phải vừa kêu “cô nương chạy chậm một chút” vừa xách một chiếc áo choàng chống lạnh đuổi theo.

Hậu hoa viên của quan xá vốn nối liền với hậu viện của Chuyết viên, chính giữa được ngăn cách bằng một chiếc cửa sắt khóa chặt quanh năm. Lúc này cửa sắt được mở ra, nha sai quan lại trong phủ Tri huyện đều nối đuôi nhau xách thùng chạy sang bên kia, hỗ trợ dập tắt lửa.

“Cô nương, rốt cuộc người muốn xem cái gì? Để nô tỳ đi xem giúp người. Bên ngoài rối ren lắm, lỡ có ai bất cẩn đυ.ng trúng người thì phải làm thế nào cho phải?” Vân Phiến sốt ruột, chính nàng ấy cũng chỉ là một đứa trẻ mới lớn, chỉ sợ không thể bảo vệ được Nguyễn Linh Huyên.

Thực ra Nguyễn Linh Huyên cũng không dám xông vào biển lửa Chuyết viên, bèn ngoan ngoãn ghé vào cổng tò vò, bịt mũi nhìn chung quanh: “Thẩm Lục công tử cách vách thế nào rồi? Có ai thấy hắn không?”

Vân Phiến vẫn luôn đi theo Nguyễn Linh Huyên, thế mà không biết từ khi nào quan hệ giữa hai người đã trở nên thân thiết như vậy. Chiều hôm nay cô nương vừa sang bên cạnh hỏi thăm một lần, vậy mà buổi tối đã lo lắng cho hắn.

“Để nô tỳ tìm người hỏi thăm tình hình.” Mặc dù khó hiểu nhưng Vân Phiến cũng muốn phân ưu giúp Nguyễn Linh Huyên, nàng ấy định tìm một tiểu lại trông quen mắt để hỏi thăm tình hình nhưng không thấy tiểu lại đâu, chỉ thấy Đan Dương Quận chúa đang nhanh chóng đi đến nơi này.

“Miên Miên!” Đan Dương Quận chúa đang định vào phòng bầu bạn với Nguyễn Linh Huyên, phát hiện không thấy nàng đâu, sốt ruột đến nỗi đôi mắt đỏ hoe, không ngờ Nguyễn Linh Huyên lại gan lớn bằng trời, chạy đến nơi hỗn loạn này, khiến bà ấy vừa sốt ruột vừa tức giận.

“Mẫu thân…” Thấy mẫu thân của mình hùng hổ xông đến, Nguyễn Linh Huyên sợ đến nỗi cả người căng thẳng, e rằng không thể tránh thoát trận đòn hôm nay. Nhưng Đan Dương Quận chúa chẳng buồn răn dạy Nguyễn Linh Huyên, vừa ngồi xuống đã lập tức ôm nàng vào lòng, cứ như bảo bối nào đó trước kia đánh mất nay lại tìm thấy.

“Con đúng là đồ con khỉ, hù chết nương!”

Lúc này, Nguyễn Nhị gia cũng sốt ruột chạy đến bên cạnh hai mẹ con, vươn cánh tay ôm chầm hai người, thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Được rồi, được rồi, đều không có chuyện gì hết.”

Cha mẹ lo lắng quan tâm mình như vậy khiến trái tim Nguyễn Linh Huyên ấm áp.