Bảy Quy Tắc Ở Tiệm Tạp Hoá Địa Phủ

Chương 4: Khai trương 2

Khai trương cũng tính là thuận lợi, sau khi đạo sĩ già kia rời đi có thêm năm sáu người tới nơi này. Chủ yếu là mua rất nhiều giấy hoàng chỉ cùng mực chu sa, cũng có vài người tới mua pháp khí.

"Bà chủ, nơi này hôm nào cũng mở bán à?" Đạo sĩ trẻ rút ra minh tệ thanh toán, vui vẻ hòi

"Hôm nào cũng sẽ bán, hoan nghênh khách quan mỗi ngày đều đến." Thường Hi nhìn thấy tiền liền cười tươi tới phát sáng.

"Hôm nay không mang đủ minh tệ, ngày mai tôi nhất định đưa huynh đệ trong đạo quán tới ủng hộ!" Đạo sĩ vui vẻ đếm lại tập giấy hoàng chỉ, đặt gọn gàng trong túi: "Cô đừng có đóng cửa đó!"

Giấy hoàng chỉ có thể tùy ý mua ở ngoài rất nhiều.

Nhưng hàng tốt, giá lại rẻ như vậy anh ta còn chưa từng mua được.

"Yên tâm đi khách quan, ngày nào cũng sẽ mở bán." Thường Hi tâm trạng rất tốt, hôm nay kiếm ra không ít tiền. Nhét thêm cho anh ta một lọ mực chu sa bé xíu, có lẽ chỉ vừa đủ vẽ một tấm bùa: "Tặng anh hàng dùng thử, là sản phẩm đặc biệt của cửa hàng tôi."

Đạo sĩ vui vẻ cảm ơn, sau đó cầm đồ rời đi.

Mực dùng thử đã sắp tặng hết, Thường Hi ngồi sau quầy, lấy ra hắc trân châu cùng dầu xác tiếp tục điều chế. Đầu tiên là phải đốt Hắc trân châu thành tro, dùng tro đó trộn với mực chu sa đã chuẩn bị từ trước. Thêm vào đó một chút linh khí rồi trộn đều. Sau khi ra thành phẩm lại chia ra những hũ nhỏ.

Những người vào sau cũng không có chuyện gì đặc biệt, đều là vào mua đồ, hỏi xem ngày mở cửa sau đó nhanh chóng rời đi. Cũng có vài ma sư vào tỏ ý muốn hợp tác lâu dài, nhưng Thường Hi chỉ trả lời còn chưa muốn nghĩ đến chuyện này. Cô còn đợi tiệm nhỏ có người giao hàng, mới tính đến chuyện kia bán số lượng lớn.

Rất nhanh đã gần tới một rưỡi sáng, người bán cũng đã thu dọn về dần. Thường Hi cũng ngáp một cái, muốn dọn đồ đi ngủ.

Lúc này một cô gái bên ngoài hớt hải chạy vào, trên người cô ta mặc bộ đồ công sở đắt tiền, có dáng vẻ của một người thành đạt.

Thường Hi không thèm nhìn, cũng có thể biết được cô ta không phải đạo sư, cũng chẳng phải ma sư. Người bình thường có thể đến nơi này cũng là chuyện hiếm lạ.

"Khách quan, tôi đợi cô mãi." Thường Hi đứng lên, bưng ra cho cô một ly trà.

"Cô... cô là đạo sư?" Cô gái không có tâm trí nào uống li trà, chỉ đón lấy rồi cầm lên tay.

"Không phải." Thường Hi lắc đầu, cô không tu luyện theo đạo quán, không được tính là đạo sư.

"Tôi cần tìm đạo sư, cô xem có vị vào có thể giới thiệu cho tôi! Tôi nhất định sẽ trả công cô hậu hĩnh" Người phụ nữ lộ rõ ra vẻ gấp gáp.

"Đình Tâm, đạo sư không giải quyết được chuyện của cô." Thường Hi ngồi xuống ghế, ra hiệu cho cô ta ngồi xuống.