Hiện tại Lý Tử Dương đã trải qua kinh hãi toàn bộ thể xác và linh hồn đối với Tô Hữu Hữu, hắn theo bản năng bắt đầu sợ hãi kêu lên xin lỗi.
Khi nói chuyện, hắn cảm thấy như mình đã ngộ ra và thực sự cảm thấy trước đây bản thân đã làm sai điều gì đó.
Vì thế hắn xin lỗi ngày càng chân thành hơn.
Cảm nhận được sự nghiêm túc hoàn toàn khác biệt của hắn, cô bé nghiêm túc suy nghĩ một chút, một lúc sau mới chậm rãi nói: "Không sao đâu."
Nói xong, cô bé dừng lại, quay người đi vào nhà.
Còn Lý Tử Dương thì khôi phục thần kỳ, thân thể như đang ngâm mình trong suối nước nóng, ấm áp.
Hữu Hữu đang nằm nghiêng ôm một chiếc chăn bông nhỏ, khuôn mặt mềm mại áp vào gối. Cơn buồn ngủ ập đến khiến đôi mắt cô bé từ từ nhắm lại.
Ngay khi sắp chìm vào giấc ngủ, cảnh mẹ Trần đến thăm Đạo giáo đột nhiên hiện lên trong đầu cô.
Cô bé tỉnh dậy ngay lập tức và mở mắt - bé nhân ra rằng nếu mình bí mật đi tìm Sư phụ, me Trần sẽ tìm khắp nơi khi phát hiện ra bé mất tích.
Điều này không tốt.
Hữu Hữu trở mình.
Cô bé luôn ghi nhớ lời cảnh báo của sư phụ không bao giờ sử dụng huyền thuật trong trại trẻ mồ côi ngay cả khi cô bé tức giận.
Nhưng vừa rồi thật sự bé không nhịn được mà dùng nó đối phó với Lý Tử Dương, không liên quan đến nhân quả.
Cho nên...
Chỉ cần mẹ Trần không nhớ ra cô bé, bà sẽ không đi tìm mình.
Trong bóng tối, mắt phải tỏa sáng rực rỡ.
Vài giây sau, linh hồn của cô bé rời khỏi cơ thể và ngay lập tức đến bên cạnh viện trưởng Trần.
Ngón trỏ mềm mại của cô bé nhẹ nhàng chạm mi tâm của viện trưởng Trần.
Một làn sương đen bay ra từ đầu viện trưởng Trần và tan vào không trung. Có thể thấy khí sắc của viện trưởng Trần đã tốt hơn trước rất nhiều.
Hữu Hữu dễ dàng xóa bỏ hình ảnh của mình, cũng thuận tiện thanh tẩy những tạp chất đang mắc kẹt trong tâm hồn mẹ Trần.
Cô bé không ý tứ được khả năng của mình đã đáng sợ đến mức nào.
Nhưng lần này khi bé sử dụng huyền thuật lên viện trưởng Trần, ranh giới nhân quả hoàn toàn không được hình thành,
Tình huống này khiến Hữu Hữu táo bạo hơn. Cô bé do dự một lúc, rồi nhanh chóng hành động khiến không một ai có thể nhớ đến cô bé.
Vẫn chưa có đường nhân quả nào được rút ra.
Hữu Hữu vô cùng vui mừng, sau khi hồn thể xoay người, cô bé liền thi triển một huyền thuật Lá che mắt nho nhỏ lên người mình, giống như bệnh mù một lát.
Bằng cách đó bọn họ không thể nhìn thấy cô bé.