Hữu Hữu phớt lờ cậu nhóc và bước sang một bên.
"Tôi đang nói chuyện với cậu, cậu bị câm hả?" Lý Tử Dương bước tới, đứng ở trước mặt cô bé. Thằng bé gần tám tuổi, chắc nịch và cao hơn Hữu Hữu một cái đầu.
Hữu Hữu vẫn im lặng.
"Không, cậu không phải câm, cậu nói lắp. Nhỏ, nói lắp." Lý Tử Dương không hiểu tại sao lần nào Tô Hữu Hữu cũng không khóc.
Thằng bé trợn mắt, đột nhiên kéo mạnh tóc Hữu Hữu.
“Khóc mấy tiếng xem, gọi tôi là anh, tôi sẽ để cậu đi. Nếu không, tôi sẽ nói với mẹ Trần, cậu tính trốn trong xe của chú Lưu, ngày mai đi Bình Thành.”
Nhìn thấy Tô Hữu Hữu rốt cục cũng phản ứng lại, trong ánh mắt đầy vẻ hoảng sợ, Lý Tử Dương đắc ý cười lớn.
Giây tiếp theo, cổ họng thằng bé nghẹn lại và tiếng cười cũng đột ngột tạm ngưng. Hắn thấy mình đột nhiên bay lên khỏi mặt đất.
Thằng bé liền có chút ngốc
Khi nhìn xuống hắn thấy cơ thể mình đã trở nên hư ảo và trong suốt.
Sau đó, lại nhìn thấy thân thể khác không ảo ảnh trong suốt như vậy của mình, ngã xuống đất như không có xương.
Lý Tử Dương chưa bao giờ gặp qua tình huống đáng sợ như vậy, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi, hắn muốn đỡ thân thể của mình, nhưng tay lại trực tiếp xuyên qua.
Cảnh tượng này khiến đứa trẻ nghịch ngợm há hốc mồm kinh hãi nhưng lại không có âm thanh nào phát ra.
Sau đó, khi hắn nhìn thấy Tô Hữu Hữu trong bộ dạng này, đôi mắt hán từng chút một mở to, đồng tử co rút thành kim châm, toàn thân run rẩy không ngừng như bị điện giật, linh hồn rời khỏi cơ thể tựa hồ sắp tan thành ngàn mảnh…
Sau vài giây như vậy, mắt hắn mờ đi và hắn trở về cơ thể mình.
Tô Hữu Hữu đang đến gần đã xuất hiện trong tầm nhìn của hắn. Lý Tử Dương trợn mắt và ngất đi.
Cô bé lùi lại hai bước, nhìn Lý Tử Dương, lại nhìn màn đêm đen kịt.
Hiển nhiên, bé không nghĩ tới việc cho Lý Tử Dương ngủ ở ngoài một đêm.
Bé phải đánh thức để hắn quay lại ngủ trong nhà.
Hô lên hai lần, Lý Tử Dương cũng không có phản ứng
Vì vậy, không chút do dự, Hữu Hữu nắm chặt tay thành nắm đấm nhỏ và đánh thẳng vào mặt Lý Tử Dương.
Hữu Hữu không muốn đánh ai cả.
Nhưng, cũng rất vui vẻ nha~
Lý Tử Dương đau đớn tỉnh lại.
Lý Tử Dương sợ đến mức tiểu trong quần.
Lý Tử Dương khóc lớn.
Sợ đánh thức mẹ Trần, Hữu Hữu gấp đến độ nói chuyện nhanh nhẹn: “Không được khóc!”
Lý Tử Dương trong cổ họng phát ra một tiếng " rít", hắn liền kìm nén tiếng kêu của mình.
Hắn rụt rè nhìn trái nhìn phải, đôi mắt đẫm lệ, giống như chuột non gặp mèo lớn.