Ngày đó nhặt được A Nông là một ngày trời oi bức.
Chân trời đen kịt bởi nghìn nghịt mây đen nối liền nhau thành mảng lớn. Tiếng sấm ầm ầm khi vang khi mất, tùy thời liền xé ra mấy cái miệng to trên không trung.
Lục Thung dắt A Miêu đi siêu thị gần nhà mua thức ăn cho mèo.
Về gần đến nhà, liền có vài giọt mưa lạch tạch rơi trúng lông mi. Người đàn ông giơ tay, nhẹ nhàng vuốt xuống, cúi đầu nói với A Miêu: "A Miêu, chúng ta phải về nhanh lên."
Hắn không muốn trúng mưa, càng không muốn quần áo ướt nhẹp dính rạt vào người.
Một dì hàng xóm mua xong thức ăn đi ngang qua, thấy vẻ mặt người đàn ông bình tĩnh, tốt bụng nói: "Bác sĩ Lục, mau về nhà thôi, trận mưa này có vẻ sẽ lớn lắm đấy!"
Lục Thung gật đầu nói cảm ơn. Mặt mày ôn hoà điềm tĩnh ra dáng hệt một chủ nhân với tính tình tốt.
"A Miêu, đi thôi."
Hắn nói xong, dẫn đầu xoay người, lại nghe thấy A Miêu ở phía sau kêu meo meo, không chịu bước đi.
Lục Thung đi đến trước mặt A Miêu, sờ sờ đầu của nó, thần sắc vẫn dịu dàng, giọng nói cũng rất nhẹ.
"Vậy cưng ở lại cho mưa xối đi."
A Miêu vội cắn ống quần người đàn ông, móng vuốt muốn cào nhưng lại không dám, dường như là cầu xin, túm Lục Thung đi về chỗ có bụi cỏ.
Ầm một tiếng, tia chớp xẹt qua phía chân trời, ánh sáng loá lên, mưa to tầm tã liền trút xuống.
......
Lục Thung dùng một cái tay khác sờ sờ một đầu đen ướŧ áŧ, rồi lại sờ sờ quần áo ướt đẫm trên người, cúi đầu nhìn A Miêu đang run bần bật, liền tùy tay quăng thức ăn mới mua cho mèo vào thùng rác.
"Ăn phân đi cưng."
Thần thái "thanh phong tễ nguyệt" là thế nhưng người đàn ông mắc mưa rất có mỹ cảm mà nói như vậy.
A Miêu u uất: Bị ba ba bắt nạt.jpg
Nhưng nó vẫn kiên trì không ngừng, cắn ống quần người đàn ông, túm đến bên bụi cỏ, mới chịu buông miệng, đảo quanh trái phải.
Có mùi máu tươi quanh quẩn trước chóp mũi Lục Thung, hắn lại chỉ nhàn nhạt quét mắt một cái qua người thiếu nữ nằm trong bụi cỏ, hỏi A Miêu: "Cứu nàng?"
"Meo ~"
"Phật Tổ nói, cứu một mạng người còn hơn xây chùa bảy tháp?"
"Meo."
Lục Thung lau một phen nước mưa trên mặt, lẳng lặng nhìn thiếu nữ trên mặt đất, giống như đang nhìn một xác chết.
"Phật Tổ cũng nói, bớt lo chuyện người."
Phật Tổ:???
Người đàn ông muốn xoay người rời đi, ống quần lại đột nhiên bị giữ chặt.
Lần này, không phải là A Miêu.
Nơi nơi trên mặt thiếu nữ toàn là máu, trông có chút đáng sợ, nhưng lại không lấn át được mặt mày xinh đẹp vốn có.
Nàng nằm ở nơi đó, bị nước mưa trút lên, hơi thở thoi thóp, gần như là hơi thở cuối cùng.
"Cầu xin anh, cầu xin anh......"
Giống như một con thú nhỏ bị thương dùng hết sức lực toàn thân phát ra một tiếng gào rống cuối cùng, vừa nhỏ yếu lại vừa đáng thương, mặc cho ai cũng không thể nhẫn tâm mặc kệ sống chết được.
Hắn xem như là hy vọng cuối cùng của nàng thì phải?
Lục Thung ngồi xổm xuống. Trên mặt thiếu nữ loang lổ vết máu, làn da tuyết trắng gầy yếu, giống như chú chó con trước kia hắn từng nuôi, chỉ là còn chưa kịp nuôi lớn, đã bị bóp chết.
Hắn còn nhớ rõ cặp mắt đen nhánh kia luôn tỏa sáng, đặc biệt đáng yêu.
Hắn cố sức kéo dài thời gian sống của nó, nhưng cặp mắt đó vẫn chậm rãi mất đi ánh sáng, không còn sinh khí, ngay cả kêu rên cũng chưa kịp thì đã chết.
Quá đáng thương, sinh mệnh yếu ớt như vậy.
Tay Lục Thung dừng trên cổ thiếu nữ. Tay hắn thon dài trắng nõn, tựa như tác phẩm nghệ thuật tốt nhất. Rất nhiều người nói, đôi tay này cầm dao giải phẫu, chạm vào máu chạm vào ruột rất đáng tiếc, lẽ ra nên dùng đánh đàn dương cầm.
Hắn nghe xong cũng chỉ cười cười không nói gì, thầm nghĩ, đàn dương cầm nào có hàm xúc như khi phẫu thuật.
Lòng bàn tay lạnh lẽo chạm vào da thịt ấm áp, Lục Thung giống bị phỏng một chút, nhưng không có thu hồi tay, nhẹ nhàng vuốt ve hai lần, sau đó bế thốc thiếu nữ lên, đi về hướng nhà của hắn.
Về sau, Lục Thung nhớ tới ngày hôm nay, trên tay luôn ẩn ẩn cảm giác nóng rực.
Rõ ràng đã ôm người chặt rồi, vì sao lại phải buông ra chứ?
Ngay cả Lục Thung cũng không thể nói rõ về sự vui sướиɠ và du͙© vọиɠ trong lòng hắn về điều này, cứ làm liều và rồi nó sinh trưởng dần.
Nhưng rốt cuộc, cũng chỉ là một chút.
......
Ba ngày sau.
A Nông tỉnh lại, trước mắt là trần nhà màu trắng, chung quanh đều là đồ vật xa lạ.
Trên thực tế, ngay cả chính nàng cũng xa lạ, đầu nàng trống rỗng, cái gì cũng không có.
Để chân trần đi ra phòng ngủ, A Nông thấy một người đàn ông ngồi trên sô pha, bên cạnh còn có một con mèo.
Có lẽ là nghe thấy tiếng bước chân, hắn quay đầu lại. Làn da trắng nõn, mặt mày như họa, giống như được họa sư tỉ mỉ phác hoạ tuyệt diễm m, lại vừa lây dính sơn thủy họa vân đạm phong khinh làm cho người nhìn cảm giác rất thoải mái.
"Cô tỉnh rồi à, thấy khỏe không?"
Thần sắc A Nông ngây thơ, ngón tay bất an l*иg vào nhau, trông như một đứa bé làm chuyện xấu.
"Em giống như, không tốt lắm..."
......
"Em chỉ biết là, em là A Nông, mặt khác, cái gì cũng không biết."
Hôn mê ba ngày, trong mắt thiếu nữ còn mang theo chút buồn ngủ, hàm chứa sương mù, giống hệt em bé non nớt vô tri.
Trên người nàng là váy ngủ màu trắng, cũng được Lục Thung thay cho.
Làn da thiếu nữ tuyết trắng, nhưng trên người lại có rất nhiều vết thương. Vết thương có cũ có mới, thương lớn thương nhỏ, chồng chéo lên nhau, trông mà khiến người ta cực kỳ khϊếp sợ.
Hẳn là hàng năm đều bị ngược đãi, thừa cơ mà chạy trốn được.
Đầu bị tụ máu bầm lớn, có lẽ là mất trí nhớ, hơn nữa trí lực thoái hóa, giống như một đứa bé.
Và cũng là một phiền toái nhỏ.
Nhưng Lục Thung cái gì cũng không nói, hắn đối với thân phận người xa lạ lễ phép nói: "Tôi là Lục Thung, tôi chỉ là nhặt được cô ở gần cửa."
Đúng vậy, tựa như nhặt con chó con mèo, cô cũng chỉ là được nhặt thôi.
Ý tứ của hắn, nếu như là người khác nghe thấy sẽ có khả năng hiểu được ý tứ trong đó, nhưng A Nông nghe không hiểu. Nàng cười một cái, lộ ra má lúm đồng tiền nhợt nhạt, mềm mềm mại mại, giống như kẹo bông gòn.
"Lục Biếng Nhác", A Nông không còn chút sức lực gì, chỉ biết đứng đó niệm cái tên của hắn, đảo cái tên đó quanh môi răng, niệm xong, cười cười, nghe tới đa tình sáng lạn.
"Lục Biếng Nhác, Lục Thung......"
"Biếng Nhác, Biếng Nhác, Biếng Nhác, Biếng Nhác..."
"Thung Thung......"
Ngoài cửa sổ qua cơn mưa trời lại sáng, không trung trong veo như được tẩy rửa, không có một đám mây nào.
Mà cô gái nhỏ tên A Nông, ngồi trước mặt hắn, dường như giống một đám mây trắng.
Vì thế, Lục Thung cũng cười.
Buổi tối, Lục Thung theo thường lệ dùng sủi cảo đông lạnh cho nhanh, đứng ở bên nồi nước, chờ nước sôi.
A Nông cũng đứng bên cạnh, mắt trông mong nhìn hắn, một tấc cũng không rời, giống như chú chó nhỏ chờ được chủ nhân xoa đầu.
Đột nhiên, bên chân chạm vào một đám lông xù xù, A Nông ngồi xổm xuống, mặt lộ vẻ tò mò.
"Chào em, chị là A Nông."
"Meo ~"
"Em đáng yêu quá ~"
"Meo ~"
A Miêu còn chưa kịp đâm đầu vào ôm ấp của mỹ nhân, đã bị Lục Thung túm chặt phần cổ, ném ra ban công.
A Miêu: Meo meo meo? Làm sao mà lại bóp vào sinh mệnh sau cổ của tui?
Đồ đại biếи ŧɦái.
Đêm đến, thì nên ngủ, thiếu nữ ôm gối đầu, đi theo phía sau hắn, ánh mắt nghiêm túc lại bướng bỉnh: "Thung Thung, em muốn ngủ cùng anh."
......
Đêm nay, thiếu nữ ôm cánh tay hắn, tựa như ngủ rất quen thuộc. Toàn thân toàn tâm tín nhiệm giao phó cho hắn.
Khuôn mặt nhỏ của nàng tinh xảo xinh đẹp, lưỡng đạo ngay thái dương lại có một vết sẹo rất nổi bật. Mặc cho ai nhìn gương mặt xinh đẹp này, cũng không hạ thủ được.
A Miêu từ khe hở cửa phòng chui vào, chỉ dám nằm dài trên sàn nhà, không dám lên giường.
Lục Thung không để cho người khác chạm vào giường hắn, càng miễn bàn ngồi một chút, hay ngủ một chút.
"A Miêu", Lục Thung nhẹ nhàng gọi nó, mắt đen dừng trên người A Nông đánh giá.
Sau một lúc lâu, hắn duỗi tay, sờ sờ gương mặt trắng mềm của thiếu nữ, du͙© vọиɠ tương quan với cảm xúc hết thảy đều bại lộ, khách sáo dịu dàng trong mắt đã biến mất.
"Cô ấy thơm quá."
Rất muốn, ôm một cái, hôn một cái.
Lục Thung nghĩ như vậy, liền rút lại cánh tay bị thiếu nữ ôm chặt, ngồi dậy đi xem A Miêu.
"Meo ~"
"A Miêu, cô ấy có chút đặc biệt."
A Miêu: Không xong, là cảm giác động tâm đó!
"Đặc biệt phiền toái."
(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง