Đến lúc sực tỉnh thì tôi đã về đến quê, tôi không biết mình đã quyết định chuyện này lúc nào. Chỉ biết cơ thể tự động muốn tìm một nơi ấm áp để tựa vào, vì thế tôi nghĩ đến mẹ rồi bước chân cũng tự động lên xe lửa mà về đây. Ngồi trên xe lửa tận 6 tiếng đồng hồ, về đến quê cũng đã là 6h sáng.
Quê tôi không ồn ào, tấp nập như thành phố. Không nhà cao tầng, lấp lánh ánh đèn nhưng nó trong lành, ấm áp và gần gũi. Cái mùi lúa mới vừa gặt còn thơm nồng mũi lan truyền khắp xóm.
Khẽ bước trên con đường mòn mà tôi hằng ghi nhớ trong đầu về những buổi đi học trên chiếc xe đạp cũ với vài ba người bạn, rồi ngồi lên chiếc xe bò kéo lúa về với mẹ. Những kỉ niệm xa xưa ấy bỗng chốc ùa về làm tôi quên đi sự việc đau đớn ấy, tôi muốn nhanh chóng nhìn thấy mẹ, người mẹ tần tảo thân thương ấy của tôi.
Bước chân mỗi lúc một nhanh, tôi loáng thoáng nghe thấy một giọng nói thân thuộc đậm chất quê nhưng tha thiết, yêu mến làm sao.
"Cái Mơ nhà tôi cũng lâu rồi chưa về nhà, tôi nhớ nó nhưng sợ nói ra lại làm con bé tủi thân, nó làm việc trên đấy vất vả, tôi sợ nó kiệt sức lại còn lo cho tôi thì có mà đổ bệnh ra. Khi nào thằng Hậu nhà bà lên thành phố thì qua nhà tôi nhờ chút, tôi gửi chút đồ lên cho cái Mơ bồi bổ cơ thể."
"Ôi dào, tụi trẻ mà, bỏ xứ mà lên thành phố làm việc, riết rồi không thèm về lại đây nữa. Có cái Mơ nhà bà là còn chăm nhớ về cái đất cằn cỗi này đấy. Tôi cũng thương con bé lắm, tốt tính lại hiền như vậy, khỏi phải nói xưa tôi đỡ đẻ cho nó không phải đã nói chắc chắn con bé lớn lên sẽ sống tốt lành sao, nên bà đừng lo."
"Tôi cũng mong là vậy, bố nó mất sớm, một mình tôi nuôi nó cũng thấy tội cho nó. Mong sao nó kiếm được một người chồng tốt để gửi gắm cuộc đời, như thế là tôi mãn nguyện rồi."
Mẹ tôi bao năm vẫn vậy, vẫn luôn mỗi câu đều nhắc đến tôi, bà thương tôi bằng tình thương của cả cha và mẹ. Vừa làm mẹ, vừa làm cha, tần tảo một tay nuôi tôi ăn học khôn lớn mà chưa một lần than vãn.
Tôi thật sự cảm thấy rất thất bại, duy chỉ có một điều tôi thành công nhất đó là được làm con của mẹ tôi.
Đến cái ngõ thân yêu, tôi liền không nhịn được nữa mà vừa chạy về phía mẹ tôi vừa hét to: "Mẹ ơi. Con về rồi!"
Bờ vai từng cõng tôi trên lưng lọt thỏm trong vòng tay tôi, cánh tay gầy gò ốm yếu từng bòng bế tôi giờ đây run run mà vuốt tóc tôi.
"Mơ, cái Mơ của mẹ. Con về rồi sao. Mẹ nhớ con lắm!"
Rốt cuộc trái tim tôi cũng được sưởi ấm, thân thể tôi cũng tìm được nơi gọi là nhà chân chính. Có người mẹ tôi hằng yêu dấu đợi chờ, có cái Vàng tôi từng chăm sóc, có cả mảnh vườn rộng mênh mông đầy hoa quả. Tôi hạnh phúc đến nỗi rơi nước mắt.
Quyết định về nhà chưa bao giờ là sai cả, dù đi đâu thì nhà luôn là một chốn nhất định phải tìm về.
Tôi ôm lấy mẹ tôi mà trò chuyện đến tối mịt mới thoả mãn. Hai mẹ con sau khi cơm nước xong xuôi thì ôm nhau trên giường ngủ, tôi nằm gối đầu lên tay mẹ như ngày bé, khẽ ngửi hương thơm riêng biệt duy nhất ở người mẹ tôi mà mỉm cười. Mẹ hỏi tôi rất nhiều điều, mỗi câu đều là lo lắng cho tôi.
"Mơ à, con và bạn trai dạo này sao rồi, hai đứa vẫn tốt đẹp chứ. Có tính đến chuyện sẽ cưới hỏi hay không, mẹ thấy thằng bé rất tốt với con, nếu được mẹ mong nó sẽ là người chăm sóc con đến cuối đời."
Tôi hơi khựng lại khi nghe câu hỏi đó của mẹ, sau đó lại phớt lờ mà lảng đi chuyện khác.
"Mẹ à, mẹ không thương con nữa sao, mẹ chỉ muốn gả con đi mà không muốn bên con nữa à!" Tôi vừa giả bộ gương mặt làm nũng với mẹ, mẹ tôi liền thở dài.
"Con đừng có đánh trống lảng với mẹ, đã có chuyện gì xảy ra rồi đúng không? Con đừng tưởng mẹ không nhận ra, lúc về đến nhà mắt con đỏ hoe như mới khóc xong, con cũng không bao giờ đột nhiên về quê bất ngờ thế này."
"Mẹ à, con chỉ là muốn tạo cho mẹ bất ngờ."
"Con đừng lừa mẹ, mẹ sinh ra con, nên một chút biểu cảm của con không bao giờ lừa được mắt mẹ. Nói xem nào, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?"
Mẹ tôi luôn như vậy, luôn quan tâm đến tôi dù là chuyện nhỏ nhặt nhất. Đến cả chuyện mà bản thân tôi còn không để ý thì mẹ tôi cũng biết. Tôi khẽ ôm lấy mẹ mà thì thầm:
"Mẹ, con yêu mẹ nhiều lắm."
"Mẹ biết."
"Mẹ, con và anh ấy sẽ chia tay, anh ấy phản bội con. Tình yêu anh ấy dành cho con cuối cùng cũng đã biến mất rồi."
Bàn tay vuốt nhẹ tóc tôi khẽ dừng lại rồi sau đó tiếp tục vuốt. Tôi im lặng mà mẹ tôi cũng không nói gì, mãi một lúc sau, mẹ tôi mới lên tiếng:
"Mẹ không hiểu nhiều về chuyện người trẻ của bọn con, nhưng tình yêu mà, đôi lúc cũng trải qua nhiều lần phong ba sóng gió như bão táp, nhưng khi qua rồi nó cũng sẽ dịu êm bình lặng mà thôi. Mẹ chỉ mong con sẽ không quá đau lòng vì quyết định nhất thời của mình, nhưng mẹ tôn trọng quyết định của con, con hãy tự tin làm việc mà con cho là đúng nhất. Có mẹ luôn ở bên con!"
"Mẹ, con không muốn đi đâu nữa, con muốn ở mãi bên mẹ."
"Không được, rồi cũng sẽ có một ngày mẹ bán cục nợ là con cho nhà người khác, đến lúc đó mẹ sẽ có một đống tiền, thoải mái mà đếm."
"A, mẹ xấu quá, vậy con bán con cho mẹ, mẹ vừa có con vừa có tiền, lời gấp đôi được không?"
"Nghe có vẻ hợp lí nhưng mẹ không lấy hàng tồn kho."
Tôi bị mẹ chọc ghẹo mà bất giác cười thật to, ở bên mẹ tôi luôn cảm thấy bình yên nhất, hạnh phúc nhất, là nơi xoa dịu trái tim của tôi tốt nhất, chữa lành mọi vết thương của tôi.