Thất Tình

Quyển 1 - Chương 1: Hôm nay tôi thất tình

Tôi và anh quen nhau được hơn 7 năm, từ lúc hai đứa bước chân vào đại học cho đến khi ra xã hội gầy dựng sự nghiệp.

Ngoại hình của anh cũng rất ưa nhìn, nói thêm tí là rất đẹp trai, mà tôi thì bao năm vẫn vậy, vẫn mái tóc tự nhiên và phong cách đã có phần già cỗi. Nhưng tình yêu thì làm gì liên quan đến ngoại hình hay đánh giá, tình yêu của chúng tôi đã trải qua bao thăng trầm, đắng cay có nhau chẳng lẽ lại thua vì một chút điều nhỏ bé ấy sao.

Tôi cứ ôm ấp mộng đẹp như vậy, cố gắng làm việc, không quản ngày đêm, sức khoẻ. Chỉ mong khi cuộc sống khá giả một chút, tôi và anh sẽ mua một căn nhà với mẩu vườn rộng trồng hoa, nuôi cá, xây một căn nhà gỗ có trần là gương trong suốt có thể ngắm sao mỗi đêm.

Mộng ấy thật sự rất đẹp, thật sự đáng để tôi và anh cố gắng chăm chỉ làm việc để thực hiện nó.

Nhưng hình như ... tôi quên mất một điều, mọi thứ vẫn ở đấy nhưng lòng người liệu có mãi không đổi thay?

Quen nhau tròn 7 năm 11 tháng lẻ 20 ngày, tôi bị phản bội bởi người tôi yêu nhất và đồng nghiệp thân thiết nhất của tôi.

Tôi còn nhớ như in cái đêm hôm ấy, là một đêm trời mưa tầm tã, tôi tăng ca suốt một tuần nên về trễ. Vốn dĩ tôi lo lắng anh ở nhà sẽ không ăn cơm đàng hoàng nên khi vừa xử lí gần xong công việc, tôi vội vã về nhà.

Buổi tối trời mưa cộng thêm thời tiết lạnh giá nên bắt xe buýt rất khó. Mọi người cũng khó hiểu vì sao tôi không gọi taxi đúng không? Hừm, là vì muốn tiết kiệm chút tiền nên mới bắt xe buýt mà không dám đi taxi.

Tan ca lúc 10h đêm, mà đợi xe buýt đến tận hơn nửa tiếng đồng hồ mới có. Ngồi trên xe buýt ngoài tôi ra còn có ba người khác, là một cặp đôi và một bà lão. Nhìn hai cô cậu trẻ nắm tay nhau làm tôi nhớ đến năm xưa chúng tôi cũng từng như vậy khiến tôi khẽ mỉm cười. Khoảnh khắc nhỏ nhoi, bình thường ấy nhưng nó rất hạnh phúc đối với tôi.

Vừa khẽ xoa hai bàn tay gầy gộc, lạnh ngắt vào nhau để tìm chút hơi ấm vừa ngồi xuống phía sau bà lão. Chiếc xe lăn bánh mang theo bốn con người với bốn tâm trạng khác nhau giữa đêm đông lạnh giá.

Phong cảnh ngoài đường từng chút từng chút chạy ngược lại phía sau, những ánh đèn vàng mờ ảo trong đêm cộng làn mưa dày đặc làm không khí thêm cô quạnh.

Tôi lặng ngồi yên, hai tay bỏ vào trong túi áo, chốc chốc lại lấy điện thoại ra xem có cuộc gọi nào không. Bình thường mỗi khi tôi tăng ca, anh ấy rất lo lắng và luôn điện thoại hỏi tôi thế nào, sắp về nhà chưa. Những đêm tôi ở lại công ty, anh ấy sẽ đem theo cơm nóng và bình giữ nhiệt đến cho tôi. Vì thế mà tôi yêu anh ấy rất nhiều. Nhưng dạo này anh ấy rất khác, không còn quan tâm tôi nhiều như lúc trước, có đôi lúc anh ấy bỗng nói nặng lời với tôi nhưng tôi cũng cho qua, xuống nước trước anh ấy. Tôi cứ nghĩ anh ấy vì công việc nên tính tình hơi bực bội nhưng tôi không ngờ đến anh ấy lại phản bội tôi, phản bội tình yêu tôi dành cho anh ấy.

Bà lão phía trước lâu lâu lại khẽ run làm thu hút sự chú ý của tôi. Nhìn bề ngoài đoán chừng bà ấy đã ngoài 60, mang một chiếc áo đã sờn vai, ngoài ra không mang một đồ giữ ấm nào. Khoé mắt khẽ cay cay vì tôi nhớ đến mẹ tôi, không biết bà ấy ở quê ra sao, trời lạnh rồi có lo giữ ấm cơ thể hay không. Suốt một năm tôi ở thành phố chưa một lần về thăm bà ấy, vì thế mà nhìn bà lão lại làm tôi nhớ mẹ tôi sâu sắc.

Tôi lo lắng đi lên, ngồi xuống bên cạnh bà ấy.

"Bà ơi, bà có lạnh không, cháu có chiếc khăn choàng và áo khoác này, bà mang vào cho đỡ lạnh nhé."

Bà ấy khẽ giật mình, ánh mắt có chút nghi ngờ nhưng sau đó lại hiền từ cảm ơn tôi ríu rít:

"Ai, thật cảm ơn cháu nhiều lắm, cảm ơn cháu. Nhưng cháu cho bà áo rồi thì cháu mang cái gì."

Nụ cười, ánh mắt cùng giọng nói ấy khiến tôi ấm lòng, không hiểu vì sao cả. Tôi bật cười đáp lại bà ấy:

"Dạ không sao ạ, cháu còn trẻ, sức đề kháng rất tốt với cả cháu có mang áo len bên trong nên không sao đâu ạ."

"Vậy bà cảm ơn cháu nhiều nhé, mà sao cháu về khuya thế lại đi một mình."

"Cháu tăng ca nên về có chút muộn bà ạ. A, cháu còn có chút trà gừng nóng này, bà uống cho ấm bụng."

"Cô gái, cháu thật tốt, ai cưới được cháu sẽ rất hạnh phúc."

"Cháu cảm ơn bà."

Thế là tôi và bà ấy trò chuyện vui vẻ với nhau cho đến khi tới khu nhà tôi. Lúc đến nơi thì trời đã ngớt mưa, tôi tặng luôn chiếc ô của mình cho bà ấy vì sợ bà ấy về sẽ ướt. Khỏi phải nói bà ấy cảm ơn tôi nhiều thế nào khiến tôi rất ngại nhưng sau đó bà ấy lại nói một câu khiến tôi rất khó hiểu: "Cháu hãy cứ vui vẻ như thế này dù có chuyện gì xảy ra nhé, hãy sống vì bản thân cháu dù cho có bị phản bội, đừng đau buồn mà hãy cứ vui lên, tận hưởng tuổi trẻ của mình, đừng hy sinh vì người không đáng."

Mặc dù không hiểu cho lắm nhưng tôi vẫn rất trân trọng câu nói đó. Tôi cứ nghĩ tôi là người rất hạnh phúc, sẽ không bao giờ bị phản bội như lời bà ấy nói. Thế nhưng tôi không ngờ nó lại xảy đến với mình một cách bất ngờ và đau đớn như vậy.