Năm người họ đặt một phòng. Biên Việt vào kéo ghế ra cho Phương Ninh Trí ngồi.
Phương Ninh Trí ngồi trong cùng, máy mở ra rồi nhưng phải có tài khoản mới truy cập được.
Biên Việt kề sát cậu, ngón tay múa trên bàn phím nhập tài khoản và mật khẩu vào. Lần này lại tựa gần Biên Việt quá, Phương Ninh Trí hơi ngả ra sau tựa vào lưng ghế, ánh mắt lơ đãng quét một vòng rồi dừng ở góc nghiêng của hắn.
Cậu nhìn chằm chằm chiếc mũi của Biên Việt, nơi ấy gồ lên một khối nhỏ như bướu lạc đà. Không biết nghĩ gì mà Phương Ninh Trí giơ tay lên, đến khi hoàn hồn lại đầu ngón lành lạnh đã chạm vào mũi hắn.
Tiếng gõ phím tạm dừng lại khiến âm thanh cây máy tính chạy bỗng to bất thường. Biên Việt nghiêng đầu, nắm lấy bàn tay đang chạy trốn của Phương Ninh Trí.
“Làm gì đấy?”
Phương Ninh Trí đỏ mặt, ấp a ấp úng, lúng ta lúng túng. Cậu ngập ngừng: “Cậu… Mũi cậu cao thật.”
Biên Việt nhịn cười, nghiêng người, một tay chống lên ghế tay còn lại véo mũi Phương Ninh Trí, nói nhỏ: “Mũi tôi cao thì cậu được sờ hả?”
“Ưm… Tôi xin lỗi.” Mũi bị véo khiến giọng Phương Ninh Trí hơi nghẹn lại, nghe đáng yêu.
Biên Việt buông tha cậu, bỏ tay ra, đứng thẳng lưng.
Phương Ninh Trí vừa thở phào thì đột nhiên Biên Việt cúi người, cắn nhẹ lên chóp mũi cậu. Suýt nữa thì Phương Ninh Trí kêu lên nhưng nghĩ còn người xung quanh nên đành nhịn lại. Cậu đỏ mặt, nước mắt lưng tròng, nhìn Biên Việt như muốn khóc tựa hồ muốn lên án hành động của hắn.
Đáng tiếc ánh mắt ấy vô dụng với Biên Việt. Trong nhóm chat, hai chữ “súc sinh” nhảy liên tục. Biên Việt chuyển điện thoại về chế độ không làm phiền rồi kéo ghế ra ngồi cạnh Phương Ninh Trí, cười tủm tỉm: “Phương Ninh Trí bắn Pubg bao giờ chưa, anh gánh em.”
“Ọe…”
“Còn xưng anh, đúng láo toét luôn.”
Hội Triệu Huy cầm điện thoại múa phím “chửi” Biên Việt.
Phương Ninh Trí chưa chơi điện tử bao giờ. Vì là tài khoản tân thủ nên Biên Việt kéo cậu chơi đội hai người, bắn với máy, chỉ mấy phút là đã thắng.
Phương Ninh Trí thấy khó tin, nhìn mình trên màn hình, di chuột, nhìn về phía Biên Việt, hưng phấn hỏi: “Tôi thắng rồi ư?”
“Ừ, thắng rồi đó. Cậu thấy dễ không, chơi hai ván nữa mình vào đội với bọn kia.”
“Thôi, hai bạn ở thế giới hai người đi, đừng làm phiền đệ tử Phật gia bọn này.” Triệu Huy vừa lắc đầu vừa chắp tay: “Chúng tôi cần lục căn thanh tịnh.”
Biên Việt cười khẩy, cầm bịch giấy ăn trên bàn ném cậu ta: “Thôi biến đi mày.”
Sau Biên Việt lại chơi với Phương Ninh Trí vài ván nữa. Lúc chơi điện tử, Phương Ninh Trí có rất nhiều cử chỉ nho nhỏ, thắng thì đập tay, thua thì nắm tay lại chán nản, có lần sắp hết ván, nhân vật trong trò chơi bị hội đồng khiến cậu sợ đến mức dậm chân.
Đột nhiên Biên Việt cảm thấy chơi điện tử còn không hay bằng thưởng thức nét mặt của Phương Ninh Trí. Không biết bao nhiêu lần hắn mất tập trung nhìn cậu rồi.
Ván này Phương Ninh Trí có vẻ không an tâm, nhân vật của cậu vừa vào trận chưa lâu đã bị gϊếŧ.
“Ôi tôi chết rồi.”
Giọng Phương Ninh Trí có vẻ mất tinh thần. Biên Việt di chuột, nhắm ngay vào nhân vật của người chơi vừa gϊếŧ Phương Ninh Trí, một phát trúng đích, hắn nói: “Báo thù cho cậu này.”
Phương Ninh Trí cười cười, nhìn bốn bên rồi lại đẩy đẩy tay Biên Việt.
Hắn nghiêng đầu, cậu ghé lại bên tai nói nhỏ: “Tôi muốn đi vệ sinh, nhà vệ sinh ở bên ngoài chỗ nào thế?”
“Tôi đi với cậu.”
“Không cần, cậu đã chơi hết ván đâu.”
“Xong rồi.” Biên Việt chỉ màn hình: “Nãy mất tập trung bị cho đo đất rồi.” Hắn tháo tai nghe xuống, đứng dậy.
Triệu Huy để ý bọn họ, ngửa đầu hỏi: “Hai đứa đi đâu đấy.”
Biên Việt đáp: “Vệ sinh.”
Triệu Huy nhìn khinh bỉ: “Phục luôn, đúng là vợ đặt đâu chồng ngồi đấy mà.”
Phương Ninh Trí không dám nói gì, cúi đầu đi theo sau Biên Việt, mới bước được hai bước đã bị Biên Việt kéo đến bên cạnh.
Buồng vệ sinh ở ngay bên trái phòng. Biên Việt đưa Phương Ninh Trí đến. Ở nhà vệ sinh nữ có người nên Phương Ninh Trí còn phải đợi một lát cho người ở trong đi ra mới dám vào.
Biên Việt khoanh tay, tựa vào tường chờ cậu.
Lúc đi ra, khóe môi hắn cong lên, nở một nụ cười rất nhẹ. Tới bên cạnh cậu, hắn khoác vai như thói quen, như ôm vai một người bạn nhỏ rồi hỏi: “Mỗi lần đi nhà vệ sinh phải mất công thế à?”
Phương Ninh Trí giật mình, nghĩ rồi hỏi: “Mất công hả?”
“Nếu đông thì làm sao? Cứ chờ hả?”
“Ừ, nhưng có lúc cũng không chờ mà đi tìm nhà vệ sinh khác.” Bao năm rồi, Phương Ninh Trí cũng đã quen, cũng không thấy phiền hà lắm. Cậu nghĩ chắc do lần đầu tiên Biên Việt thấy thế nên trong lòng cũng hơi ngại khi đi vệ sinh cùng hắn, mím môi nói: “Xin lỗi cậu nhé, bắt cậu phải chờ lâu thế.”
“Ý tôi không phải thế.” Biên Việt nhíu mày nhưng lại không biết nói làm sao. Hắn ức chế, vò đầu, mắt nhìn xuống mà giọng thì cũng trầm theo: “Tôi… à… tôi…”