Hệt như bây giờ, anh đi tới, đứng trước mắt Triệu Thanh Viện đang bất động. Hai người chỉ cách nhau một khoảng, anh hơi cúi người xuống, nhìn thẳng đôi mắt trong sáng của cô gái: “Dĩ nhiên là bởi vì... thích cậu rồi.”
Không thể trốn, không thể trốn.
Triệu Thanh Viện rất sợ hãi, từng tế bào trên cơ thể đều đang kêu gào bảo cô mau trốn đi, nhưng cô lại cố ép bản thân đứng yên một chỗ. Đối diện với ánh mắt đen tuyền lạnh lẽo kia, giọng cô hơi run run: “Vậy, vậy cậu có muốn lên nhà tôi ngồi không?”
Lời này vừa bật ra cũng khiến cho Lý Minh Phong ngây người. Vốn dĩ, anh chỉ định dọa cho cô gái nhỏ nhát gan đang cố tỏ ra mình bình tĩnh đây một chút, cảm thấy dáng vẻ cô rõ ràng rất sợ nhưng vẫn muốn nói chuyện với mình rất thú vị.
Nhưng cô nói gì? – Bảo anh đi lên nhà ngồi?
Lý Minh Phong hỏi cô: “Lên nhà cậu ngồi?”
Triệu thanh Viện gật đầu.
Nhà Triệu Thanh Viện ở tầng 5, kiểu chung cư cũ như thế này không có thang máy, chỉ có thể chậm rãi đi bộ lên. Cô ở phía trước, cố gắng bước đi thật nhanh không dám ngừng lại, còn Lý Minh Phong cao lớn chân dài thì chậm rãi đi theo sau. Tầm mắt anh dán chặt về phía trước, vừa đủ để nhìn thấy được phần cổ trắng nõn thấm đẫm mồ hôi cực kỳ bắt mắt.
Anh cảm thấy có hơi phiền mà thở dài một tiếng, người mặt vẫn cứ run rẩy vì sợ hãi.
Trông sợ đến vậy nhưng vẫn muốn mời anh lên nhà ngồi à?
Lý Minh Phong rất muốn biết rốt cuộc cô đang muốn làm gì.
Triệu Thanh Viện lấy chìa khóa mở cửa, để cho Lý Minh Phong đi vào trước.
Nhà cô còn chưa tới sáu mươi mét vuông, một phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp và một nhà vệ sinh. Chỉ đứng trước cửa ra vào là có thể thấy toàn bộ mọi thứ trong nhà.
Triệu Thanh Viện lúc này mới chú ý tới cửa phòng ngủ không đóng lại. Áo ngủ của cô còn để ở trên ghế trong phòng ngủ.
Cô có hơi ngại ngùng đi từ phía sau Lý Minh Phong qua, tiếp đón anh: “Cậu qua sô pha bên kia ngồi chút đi.”
Sau đó đi qua đóng cửa phòng ngủ của mình lại.
Lý Minh Phong cao 1 mét 83 chen chúc trong căn nhà nhỏ chật hẹp. Anh nhìn cô gái đang rót nước cho mình, khó hiểu hỏi: “Cậu kêu tôi lên đây, không phải là vì muốn mời tôi uống nước đó chứ?”
Triệu Thanh Viện sửng sốt, lắc đầu.
“Vậy cậu muốn làm gì?”
Triệu Thanh Viện cuối cùng cũng đi lại, ngồi xuống bên cạnh anh. Tay Lý Minh Phong còn để trên sô pha, cô ngồi vào trông có vẻ như ngồi vào trong lòng ngực anh. Trái tim không kiềm được đập loạn nhịp.
Triệu Thanh Viện thong thả mở miệng: “Không phải cậu nói... thích tôi sao?”
Yết hầu Lý Minh Phong có chút khô khan, anh cúi đầu nhìn cô gái nhỏ xinh: “Đúng vậy, làm sao?”
Một bàn tay trắng nõn, mềm mại xoa lên mu bàn tay anh. Triệu Thanh Viện ngẩng đầu, hai mắt sóng sánh nước: “Lý Minh Phong, cậu có muốn hôn tôi không?”
Cô đang nói gì vậy? Hôn cô?
Lý Minh Phong cảm thấy hình như khả năng nghe hiểu có vấn đề, tim anh không ngừng đập mạnh, anh cúi đầu, ghé sát vào người cô gái: “Cậu nói gì cơ?”
“Thì là...” Đôi mắt cô gái chớp chớp, lấy hết can đảm vòng tay ôm lấy cổ anh, sau đó tự dâng môi mình lên.
Thịch thịch –
Đôi môi cô gái mềm mại, mang theo hơi thở khiến người ta say mê, như là mùi dành dành... Cô quen dùng mùi sữa tắm này sao?