Lý Thất cô năm nay vừa tròn 18 tuổi, hiện tại đang là sinh viên trường Đại học Bắc Đại, công việc cô thích làm nhất ngày thường đó là đến thư viện.Nếu các bạn nghĩ Lý Thất cô đến thư viện để học hay nghiên cứu gì đó thì sai rồi. Lý Thất cô thích nhất là đọc tiểu thuyết, đặc biệt là các tổng tài bá đạo bắt ép kiều thê,...
Cô muốn tìm một người đàn ông vừa đẹp trai, vừa giàu có, vừa lãng mạng lại có chút bá đạo. Có điều những tiêu chí cô muốn tìm dường như chỉ có trong tiểu thuyết, còn hiện thực thì hoàn toàn ngược lại.
Chính vì vậy mà hiện tại Lý Thất cô vẫn hoàn toàn độc thân, nói cô không xinh đẹp, điều đó sai rồi, cô được mệnh danh là hoa khôi của Bắc Đại, nam sinh xếp hàng chờ gửi thư tình cho cô có thể nói từ cổng trước đến cổng sau Bắc Đại vẫn chưa hết.
Đáng tiếc, trong số các nam sinh đó, không một ai đáp ứng được tiêu chí của Lý Thất cô, cho nên bạn bè bên cạnh lần lượt đều có bạn trai, không những thế bọn họ còn thay đổi bạn trai ba, bốn lượt, nhưng Lý Thất cô vẫn kiên định độc thân, cô tin nam thần của cô sẽ sớm xuất hiện.
Lý Thất vừa cầm quyển tiểu thuyết trong tay vừa mơ mộng nghĩ đến nam thần đẹp trai trong mộng của bản thân, đến cả lời nói của Nghệ An bên cạnh cũng không nghe thấy, đến khi Nghệ An hết kiên nhẫn véo nhẹ má cô, Lý Thất mới hoàn hồn:
"An An sao thế."
Nghệ An nhìn cuốn tiểu thuyết trên tay Lý Thất lại nhìn bộ dạng thất thần của cô không khỏi thở dài. Nghệ An cô thực sự không hiểu, một hoa khôi xinh đẹp như Lý Thất tại sao đến giờ vẫn không có người yêu, cho đến khi cùng Lý Thất đọc truyện cô mới biết, hoá ra nam thần mà Lý Thất mong muốn hoàn toàn không có trong thực tế, chỉ có thể xuất hiện trong ngôn tình mà cô nàng này hay đọc.
"Haiz, đến bao giờ Thất Thất cậu mới không si mê những nam chính trong những cuốn ngôn tình này nữa, tớ nói cậu nghe, ngoài đời không có người đàn ông nào vừa đẹp trai, vừa bá đạo, vừa con nhà giàu đâu, tất cả đều là lừa người."
"An An, cậu đừng không tin như thế, nhất định sẽ có, hơn nữa nếu gặp được tớ sẽ nhất định theo đuổi."
"Hừ, lỡ đâu người ta có đủ những tiêu chí của cậu nhưng đã có vợ thì sao, cậu muốn làm tiểu tam sao." Lý Thất bĩu môi nói:
"Đàn ông nhiều như vậy, tớ phải xui cỡ nào mới đυ.ng trúng chứ, cậu đừng có mà miệng quạ đen như thế."
"Tớ không biết, nếu cậu còn u mê không tỉnh, thì đợi đến khi gặp được lại chết chắc."
"À ban nãy cậu gọi tớ là có việc gì." Thấy Lý Thất nhắc nhở, Nghệ An mới sực nhớ ra câu chuyện ban nãy định nói với Lý Thất, lại bị cô lôi kéo nên quên bén đi mất:
"Thất Thất, tớ nghe nói trường chúng ta mới về một giáo sư, siêu cấp đẹp trai luôn, hình như giờ này đến trường rồi thì phải, cậu có muốn đi xem không."
Mặc dù Lý Thất được ông trời ban cho sắc đẹp nhưng đáng tiếc lại lấy đi bộ não thông minh của cô, điều Lý Thất sợ nhất đó là giáo viên chứ đừng nói đến giáo sư, tất cả giáo sư đều biếи ŧɦái, cho dù có đẹp trai cũng không thể khiến cô bớt sợ, thân thể không khỏi run nhẹ nói:
"Đẹp gì chứ, cậu không biết đời này của Lý Thất tớ sợ nhất là giáo sư sao, cậu đừng có mà doạ tớ." Nghệ An nghe xong ôm bụng cười ngã ngửa trên ghế, mức độ sợ giáo viên của Lý Thất cô đã được chiêm ngưỡng, liền không làm khó Lý Thất nữa mà đứng dậy:
"Vậy tớ đi đây, tớ nhất định sẽ chụp hình cho cậu xem, nhớ trông sách hộ tớ." Lý Phất không quan tâm mà phất tay nói:
"Được rồi, cậu đừng có doạ tớ, đẹp tới đâu tớ cũng không muốn xem, đi nhanh giùm tớ."
Nghệ An không quan tâm bộ dạng hận không thể xua đuổi cô biến mất của Lý Thất, nhàn nhã vừa đi vừa hát, chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi tầm mắt của Lý Thất, Lý Thất lại nhìn quyển ngôn tình trong tay hừ nhẹ:
"Giáo sư sao, tất cả đều biếи ŧɦái, đẹp tới đâu chứ, cũng không ăn được."