Trương Đắc Nam sinh ra ở một ngôi làng nông thôn hẻo lánh, cậu có ba chị gái và một em trai, tên của cậu được đặt bởi một thầy trong làng. Thầy còn cho cậu một viên thuốc.
Khi đó, làng còn chưa có máy móc để xác định giới tính của những đứa bé nên việc là trai hay gái đều phải dựa vào may mắn. Tất nhiên, Trương phụ và Trương mẫu chắc chắn lần này 90% là con trai, dù sao thì nếu là con trai họ sẽ có một số tiền để trang trải chi phí ăn uống cho gia đình trong một tháng. Phần còn lại là sợ sinh con gái, vì sợ lần nữa sẽ không có tiền.
Sau khi mẹ anh sinh đứa con trai thứ tư bất chấp mọi sự nỗ lực của bà, bà chưa bao giờ tưởng tượng được rằng mình sẽ sinh ra một người bất nam bất nữ.
Bốn năm sau, cuối cùng cũng có một bé trai ra đời, Trương phụ Trương mẫu gọi nó là bảo bối, nó muốn gì thì liền cho nấy.
Cuộc sống của cậu trong gia đình này không gì có khác hơn là thức dậy sớm chăm sóc gia đình, vào ban đêm cũng phải làm việc, cậu đã bỏ học sau chín năm nếu không phải vì Trương Đắc Nam quá ngu ngốc, dù không đứng cuối nhưng cậu vẫn được tính là học sinh cấp hai.
Cậu chăm chú nghe thầy giảng, dùng đôi mắt to tròn nhìn thầy, cũng ghi chép nhưng cũng không hiểu mình đang học gì rồi cứ chìm đắm trong suy tư.
Cha và mẹ không nghĩ cậu có thể đem lại vinh quang cho gia đình mình. Niềm hy vọng của cả gia đình đều đặt vào cậu con trai út.
Cha và mẹ mặc dù không đồng ý về giới tính của cậu nhưng họ vẫn coi cậu là một nửa người đàn ông, khi cậu mười tám tuổi, cậu được yêu cầu theo anh rể thứ hai của mình làm những công việc lặt vặt trong thị trấn, và số tiền anh ấy kiếm được gần bằng số tiền tôi gửi hết về nhà và giữ lại một ít để lấy tiền ăn.
Vào những năm nay cậu rất vất vả để kiếm tiền cho em trai đi học, cậu biết thân thể cha mẹ cậu đã sớm kiệt sức từ lâu vì công việc hàng ngày, em trai trong gia đình cũng thành đạt và có được danh tiếng và được nhận vào một trường đại học ở thành phố.
Mỗi khi có người nhắc đến em trai mình, cậu đều không khỏi hất cằm lên, như đang tự khen mình, quả là một vinh dự lớn lao.
Từ nhỏ anh đã được bố mẹ dạy phải kiếm tiền cho em trai tiêu xài, ngoài việc ở nhà còn bị bố đánh đập, mắng mỏ như một con quái vật. Họ đã nuôi dưỡng cậu từ khi cậu còn nhỏ. Nếu như cậu không kiếm được tiền cho gia đình, thì thà vứt bỏ anh ngay từ đầu còn hơn.
Vì vậy cậu cũng chỉ có thể đồng ý, buồn bã khi bị cha đánh mắng, nhưng cũng không giám phản kháng, sợ chỉ khiến cha càng thêm tức giận mà đánh anh nhiều hơn. Vốn dĩ cậu rất sợ đau, nhưng càng chống cự thì càng đau hơn nữa nên dần dần cậu chỉ biết ôm chặt lấy đầu mình, rúc vào một góc.
Theo quan điểm này, lợi thế duy nhất là làm việc trong thị trấn, như vậy cậu có thể không còn bị cha mình đánh đập và mắng mỏ nữa, Cậu nghĩ.
Nhưng gần đây, em trai ngày càng xin tiền thường xuyên hơn và số tiền em ấy muốn ngày càng cao. Cậu ngày càng không thể đáp ứng được yêu cầu của em trai mình. Cuối cùng, lại một lần cậu lại nhận được điện thoại từ bố mẹ về việc của em trai.