Yêu Anh Trong Từng Phút Giây

Chương 9

Chương 9
Khi yêu, con người ta trở nên thật kì lạ. Biết người ấy chẳng hề yêu mình nhưng vẫn không thể cản nổi trái tim thôi rung lên nhịp đập bất thường, vẫn không thể cản nổi đôi chân đi tìm người ấy, vẫn chẳng thể cản nổi đôi mắt vô thức tìm một dáng hình quen thuộc trong đám đông. Ừ, có lẽ thế mới là yêu.

Học hết năm tiết, Dương đưa Vương Kiều Ân về kí túc xá rồi ra ngoài kiếm bữa lót dạ. Sau khi ăn xong, cô bắt xe buýt về nhà. Về tới nhà, cô giật mình khi thấy có người lạ đứng ngoài cửa. Anh ta đang quay lưng về phía cô. Không biết là cướp đường cướp chợ hay du côn, cô lắp bắp lên tiếng:

- Anh….anh là ai? Sao…sao lại đứng trước của nhà tôi.

Anh ta quay lưng lại, nở một nụ cười tuyệt mĩ nói với cô:

- Có mấy ngày không gặp mà em đã quên anh rồi à?

- Anh là…….

- Người cho em đi nhờ xe hôm bữa đó. – Hoàng Văn ngắt lời cô.

Phải. Chính là tên đó. Sắc mặt Dương đang dần biến đổi, đang từ hồng hào trở nên đen đặc. Dù biết sức mình và chiều cao không đủ, nhưng cô vẫn chạy tới túm cổ áo Hoàng Văn. Cô vừa cố gắng kéo anh ta xuống vừa nói.

- F*ck! Anh là tên ăn trộm.

- Ăn trộm sao? Em bình tĩnh giải thích anh nghe đã nào. – Hoàng Văn vẫn lịch sự đáp lại cô.

- Bình tĩnh ư? Anh còn phải tạ ơn trời vì tôi chưa cho anh một đấm vào mặt đấy. – Dương bắt đầu nổi đóa.

Hoàng Văn hơi bất ngờ một chút về thái độ của cô. Hôm trước nhìn cô dễ thương như vậy, còn bây giờ, trông không khác gì con hổ cái đang định ăn thịt con mồi là anh vậy. Tuy vậy nhưng nhìn cô khi giận rất …. dễ thương. Sau một lúc mê mẩn (có thể coi) vì sắc đẹp của cô, anh bình tĩnh đáp lại:

- Có chuyện gì vậy?

- Chuyện gì à. Anh lấy xe của tôi mà còn dám hỏi à? Nói ngay, anh mang xe tôi đi đâu rồi?

- Hi hi…ha…ha..ha… Thì ra là truyện đó.

Hoàng Văn cười híp mắt. Dương cảm thấy mình bị chế giễu, lại tiếp tục gào lên.

- Nói ngay!

- Hi hi… Nó ở ngay cạnh xe anh kìa. – Hoàng Văn phải ôm bụng, nén cười, chỉ ngón tay cho cô.

Dương buông anh ta ra, chạy lại phía anh ta chỉ thì thấy “chiến hữu” yêu quý của mình đang được dựng ngay ngắn bên cạnh chiếc Bugatti. Cô tiến tới xem xét chiếc xe của mình. Có vẻ như nó đã được thay hết săm, lốp. Nhìn màu xe cũng có vẻ bóng hơn nữa. Xem xét một thôi một hồi, cô quay ra, đi về phía anh đang đứng.

- Mấy ngày nay anh đều đợi em ở chỗ cũ, nhưng chẳng thấy tăm hơi em đâu cả. Hôm nay anh đành phải mang xe tới nhà em. Ai dè suýt nữa thì được “đeo kính râm” rồi.

Nói rồi anh ta nở một nụ cười trêu trọc. Cô cúi mặt xuống, hai má đỏ lựng như hai quả cà chua chín vậy. Thỏ trắng của anh khi xấu hổ và khi tức giận thật là đáng yêu quá đi mất. Xem ra thỏ này cũng biết cắn người không buông đây. Hoàng Văn nghĩ thầm. Dương lắp bắp như người ngậm hột thị.

- Tôi … tôi. ….

- Hi hi….ha..ha. Em không mời khách vào nhà sao?

Thấy Dương có vẻ khó xử, anh ta lảng sang việc khác.

- À…à. Anh vào nhà đi.

Dương vội vàng mở cửa mời anh vào nhà. Từ nãy tới giờ bị anh làm cho xấu hổ tới xấu hổ lui nên cô cứ đứng chôn chân, á khẩu chẳng biết nói gì.

Vào tới nhà, Hoàng Văn thản nhiên đi tới ghế sô fa ngồi.

- Anh muốn uống gì? – Dương vào sau, hỏi.

- Nhà em có gì? – Hoàng Văn thay câu trả lời bằng một câu hỏi khác.

- Anh uống cafe đc chứ?

- Cũng được.

Cô liền đi vào bếp pha cafe. Cô pha một cốc cafe đen không đường và một cốc cafe sữa. Xong đâu đó, cô bưng ra ngoài.

Bên ngoài phòng khách, Hoàng Văn đang quan sát nhà cô. Anh nghĩ chắc gia đình cô cũng không tồi, một mình cô mà sống trong căn nhà tiện nghi như vậy. Thấy cô ra, anh ngồi ngay ngắn lại.

Dương đặt cái khay xuống bàn. Anh định với lấy cốc cafe đen thì cô lên tiếng:

- Cái đó là của tôi. Còn đây mới là của anh.

Nói rồi cô lấy lại cốc cafe đen và đặt cốc cafe sữa trước mặt anh. Cô thích uống một cốc cafe đúng chất. Không đường. Tại sao chúng ta không uống ly cafe bằng tất cả vị đắng chân thật nhất của nó,mà cứ thích cho thêm cái vị ngọt ngào giả dối vào ly cafe, chẳng lẽ nếu không cho đường vào thì sẽ khó uống à? Cô thì lại khác. Cô thích một cốc cafe không đường hơn. Chúng luôn giúp cô tỉnh táo.

- Ồ. Em thật thú vị.

- Sở thích riêng mà. À. Chuyện lúc nãy… tôi xin lỗi nhé. Tôi hơi nóng tính.

- Không sao cả. Trông em lúc giận rất … dễ thương mà.

Hoàng Văn (lại) nở một nụ cười. Cô không nói gì cả, chỉ im lặng nhâm nhi tách cafe của mình.

- À. Phải rồi. Có lẽ em nên đền bù anh bằng một bữa ăn chứ?

Dương nhíu mày, nhưng rồi cô vẫn nhận lời. Vì người sai trước ở đây rõ ràng là cô. Hơn nữa người ta còn không tiếc tiền tân trang xe cô một lượt. Có một bữa cơm mà cô cũng không thể mời, phải chăng quá nhỏ mọn. Nghĩ vậy, cô liền nói:

- Được. Anh đợi tôi một chút.

Dương đứng lên, toan đi vào bếp thì nghe thấy tiếng Hoàng Văn ôn tồn nói:

- Em không cần vội, cứ chọn quần áo thoải mái, anh có thể đợi.

- Thay đồ? Vào bếp thì thay đồ làm gì chứ? – Cô thắc mắc hỏi lại.

Hoàng Văn đơ mất mấy giây, sau khi hiểu ý cô, anh nói:

- Ồ. Không phải anh lại có diễm phúc được ăn thức ăn do em nấu đấy chứ.

- Vậy ý anh như thế nào?

- Chúng ta ra ngoài ăn nhé! Và tất nhiên là em sẽ trả tiền – Hoàng Văn nháy mắt và cười đầy ẩn ý.

Cô nghẹn. Đời thủa nào lại như vậy chứ? Con trai gợi ý đi ăn nhà hàng mà lại bắt con gái trả tiền. Nghĩ tới túi tiền lép xẹp của mình, cô nuốt nước bọt. Quạ lại bay từng đàn trên đầu cô. Da mặt của anh ta đúng là dày, quá dày, dày hơn cả tường thành.

- Sao vậy? Em có định đi nữa không? – Thấy Dương nhìn mình, anh hỏi.

- Được. Tôi đi thay đồ. – Từng chữ thốt ra mà ruột gan Dương “giằng xé”. Thôi, tiền tháng này coi như xong.

***.

Dăm phút sau, Dương đã thay quần áo xong và đang yên vị trong chiếc xe của anh. Hôm nay cô bận một cái áo cộc tay màu xanh dương, một chiếc quần jeans bó, đôi dép xỏ ngón, mái tóc đã được búi. Trông cô rất xinh, nhất là màu xanh dương, nó kết hợp với màu da trắng của cô rất đẹp. Nhưng cô chỉ ngồi thu lu, chẳng nói câu nào. Cô đang cầu trời khấn Phật, mong sao cho nhà hàng hắn ta muốn tới không phải loại sang trọng hay 5sao gì, nếu không thì cô chỉ còn đường “cắm cọc” ở đó, làm việc mà trả nợ thôi.

Bên kia của chiếc xe, có một người đang mừng thầm trong lòng. Anh đang được ở bên cô. Từ ngày đầu gặp cô, anh như bị ... điện giật vậy, dường như anh đã trúng phải tiếng sét ái tình. Hình ảnh của cô gái này luôn bám theo anh ngay cả trong giấc mơ. Suốt mấy ngày qua, anh luôn luôn suy nghĩ về cô. Và khi đêm đến, cô lại nhẹ nhàng xuất hiện trong những giấc mơ thật đẹp.

Tại sao anh lại nghĩ về cô nhiều như thế? Anh luôn tự hỏi không biết bây giờ cô đang làm gì, cô như thế nào rồi….. Trong cuộc đời 20 xuân xanh của anh, bây giờ anh mới biết thế nào gọi là “lòng như lửa đốt”. Anh luôn muốn được gặp cô nên suốt mấy ngày nay chỉ ngốc nghếch đợi cô ở chỗ cũ.

Đợi mãi không thấy, hôm nay anh đã trực tiếp đến hỏi Hiệu Trưởng và biết được nhà cô. Anh vội vàng phi xe như bay tới đó. Những giây phút khi chờ đợi thật là dài, giống như câu thơ “nhất nhật bất kiến như tam thu hề” – “một ngày không gặp tựa ba thu” vậy. Nhưng bây giờ, cô đang ngồi cạnh anh. Anh thật sự rất vui. Nhưng anh không thể biết cái cảm giác này được gọi là gì hết. Chẳng lẽ là Yêu?

Chiếc xe dừng lại trước một nhà hàng hiện đại, nhìn có vẻ rất đắt tiền. Dương nốt nước bọt khan, kiểu này cô khó tránh phải ở lại “lao động” một chút rồi.

Vào trong nhà hàng, cô và anh chọn một cái bàn ngay cạnh cửa sổ, có thể ngắm nhìn dòng người đi lại rất dễ dàng. Dương đang lo cho cái túi tiền của mình nên chẳng kịp để ý gì tới kiến trúc hay bày binh bố trận gì của quán cả. Nhưng khỏi cần để ý cũng biết, nhà hàng này rất sang trọng, đặc biệt là những rèm cửa bằng hạt ngọc và đá nữa. Nhìn rất đẹp.

Cô phục vụ đưa cho anh và cô một cuốn sổ, chắc là thực đơn. Cô mở ra xem, nhìn giá tiền trong đó, cô mém xỉu. Hoàng Văn cứ thế gọi món ăn mà chẳng thèm hỏi han cô. Cũng đúng mà, bây giờ hắn ta là người được tạ ơn mà, có quyền chọn món cũng đúng thôi. Nhưng cũng nên để ý tới cô chứ. Như vậy cô lấy tiền đâu ra mà trả. Cướp nhà băng chắc. Cô nghĩ thầm. Hoàng Văn lúc này mới nhận ra còn một người nữa tồn tại.

- Em còn gọi gì nữa không?

Nữa sao? Ngần ấy còn chưa đủ à? Anh muốn bức chết cô hả? Cô định hỏi xem có thể rút bớt món ăn không, nhưng cảm thấy mình mà nói như vậy thì chỉ có nước rụt cổ chui xuống đất nên bèn nói:

- Không. – Dương dở khóc dở cười nói.

- Vậy thôi, cô cho tôi một đĩa hoa quả tráng miệng cuối bữa nữa nhé.

Anh quay sang bên cô phục vụ rồi nói. Dương chẳng thể thốt lên lời nào hết, chỉ ngồi như đống thóc.

Độ mươi phút sau, thức ăn được dọn lên, kín cả một bàn. Vừa tiếc của, vừa tiếc tiền cô nói:

- Anh gọi gì mà nhiều vậy?

- Em không đói sao?

- Không.

… “ục”.. “ục” .. “ục”… Lời nói vừa thốt ra thì có âm thanh kì dị cất lên, và nó được phát ra từ bụng Dương. Cô cúi mặt, má lập tức đỏ lựng. Cô than thầm “Ê cái bụng kia, sao mày phản bội tao?” Bụng rằng: “Tôi đói rồi, cô phải cho tôi thực hiện chức năng của mình chứ”. Trong lúc đó, Hoàng Văn đã tươi cười nói:

- Hì. Vậy mà kêu không đói, em ăn thoải mái đi.

Ăn thoải mái sao? Chỗ này là cả đống tiền đấy, anh ta biết không hả. Bảo cô ăn tiền của mình sao? Đúng là loại công tử nhà giàu, tiêu tiền như nước ấy. Nghĩ vậy nhưng Dương cũng bắt đầu ăn. Vừa ăn, cô vừa hỏi:

- Anh tên gì vậy?

- Hoàng Văn.

- …khụ…khụ…nói…nói… vậy…. khụ…khụ….

- Em uống nước đi. – Hoàng Văn đưa cho cô một cốc nước.

Cô đón lấy và tu hết luôn. Vừa rồi cô suýt phun thức ăn ra như mưa rồi ý chứ. Hoàng Văn lo lắng hỏi:

- Em sao không?

Cô không trả lời mà hỏi lại luôn:

- Nói vậy có nghĩa anh là con trai trưởng tập đoàn CBS, anh trai Hoàng Việt?

- Ừ. Em biết Việt sao?

- Sơ sơ.

Hừm. Tên khốn này, nhà giàu như vậy mà còn bắt cô chiêu đãi nữa sao? Hơn nữa lại ở nhà hàng đắt tiền như vậy. Dương **** thầm. Xem ra cô gặp xui xẻo rồi. Cô nghĩ mà nước mắt chỉ chực chan hoà khắp mặt. Hị. Ăn gần xong, cô kiếm cớ.

- Tôi muốn đi vệ sinh một chút. Anh ăn tự nhiên.

- Ừ. Bên trái hành lang ý.

Nói vậy nhưng cô lại không đi vệ sinh, đợi khi Hoàng Văn không còn chú ý gì nữa, cô lẻn vào trong khu vực rửa bát đũa.

- Chị ơi, để em rửa cho. – Cô nói với một người phụ nữ đang đứng rửa bát ở đó.

- Như vậy có được không?

- Được chị ạ. Chị cứ nghỉ đi.

Cô nói rồi tự nhủ với mình. Làm chút gán nợ cũng không sao, dù gì cũng là ăn bằng tiền mình làm ra. Vậy là Dương vô tư ngồi rửa hết chồng bát này sang chồng bát khác, miệng còn ê a hát mà không biết rằng mình đã bị lừa. Khi cô rửa được tầm 15 phút thì thấy Hoàng Văn lù lù đi vào. Nhìn mặt anh ta đen như đít nồi, cô thấy hơi sợ.

- Sao em lại vào đây hả? Em đang làm gì thế kia?

- Tôi….tôi….. – Dương lắp bắp.

Nhìn mặt anh xám lại cô có cảm giác như mình vừa làm việc gì sai trái. Nhưng nghĩ lại cô có làm gì đâu chứ. Chỉ là không có tiền trả thì làm công gán nợ chút thôi mà, cô đâu phải anh ta, công tử nhà giàu tiêu tiền như nước chứ. Có lỗi với hắn ta chẳng qua chỉ có khi đi làm công không nói với hắn, mà điều đó là đương nhiên rồi, chẳng lẽ bắt cô nói toẹt ra là “tôi không có tiền,phải làm gán nợ”. Như vậy thà bắt cô đập đầu chết đi cho rồi. Cô nghĩ.

- Ai là người để cho cô ấy làm việc này. Ra đây cho tôi – Hoàng Văn quát.

- Dạ, là tôi ạ. – Người phụ nữ lúc nãy lên tiếng – tôi tưởng cô ấy là nhân viên mới nên….

- Quản lí đâu? – Hoàng Văn cáu thật sự.

- Dạ, cậu có gì dặn dò ạ. – Tên quản lí thấy sắc mặt anh biến đổi thì chạy ra ngay tức khắc, gương mặt đã xám ngoét.

- Đuổi cổ ngay người này cho tôi. Nếu không tất cả sẽ bị đuổi hết. – Hoàng Văn chỉ tay vào người phụ nữ đó và quát.

Thì ra thấy lâu nên anh đã đi tìm cô, hỏi mấy nhân viên phục vụ thì được biết cô đi vào đây. Anh rất giận mình, sao lại nói dối cô để tới mức như vậy. Lần đầu đi ăn cùng nhau mà, anh không muốn như thế. Với khuôn mặt đó, anh đi vào khu vực rửa bát. Dương chẳng hiểu gì hết cả, nhìn thấy người phụ nữ kia rất tội nghiệp, cô lên tiếng.

- Sao anh lại đuổi cô ấy, anh lấy quyền gì mà đuổi cô ấy, hơn nữa sự việc là do tôi mà? Tự tôi muốn … muốn … nói chung tất cả là do tôi mà.

- Em… Quản lí, cứ làm như vậy đi.

Nói rồi anh kéo cô ra khỏi nhà hàng. Nhìn thấy thái độ của cô, bất giác anh lại không biết mình cần nói gì. Ra đến bàn ăn, Dương giật mạnh tay lại:

- Anh giải thích cho tôi nghe thử xem.

- Anh…anh … – Hoàng Văn thấy hơi lúng túng, anh biết cô đang cáu, anh chẳng muốn nhìn cô như thế này tí nào hết, nên đành nhẹ nhàng giải thích – Nhà hàng này là của gia đình anh.

- Vậy có nghĩa là….

- Anh chỉ muốn hù em thôi.

- Anh….

- Bây giờ anh đưa em về nhé. – Hoàng Văn cười và nắm lại tay cô.

- Khỏi cần – Dương rút tay về.

- Em giận? – Anh nhíu mày.

- Không phải, hơi đâu giận nhà anh, bây giờ tôi phải ra cửa hàng làm partime.

Dương muốn cáu, nhưng nghĩ lại, thật ra anh chỉ muốn tốt cho cô. Hẳn là anh biết cô chẳng có nhiều tiền mà lại muốn giữ thể diện cho cô nên mới làm như vậy. Nghĩ tới đó, cô dịu giọng hẳn.

- Ồ, vậy để anh đưa em đi. – Hoàng Văn lại tươi cười trở lại.

- Không cần, tôi muốn tự đi bằng xe của mình.

- Nhưng…vậy cũng được. Anh sẽ gọi tài xế tới nhà, mang xe tới cho em.

Và thế là 15 phút sau, chiếc xe được đưa đến. Cũng may, cô vẫn để bên ngoài, chứ nếu không thì chỉ có nước nhờ anh ta đưa về và lấy xe thôi. Cô nhận chiếc xe của mình từ tay tài xế rồi nhanh chóng chèo lên, trước khi đi, cô nói:

- Bye anh. Số tiền bữa ăn lần này, nhất định tôi sẽ trả.

- Không cần đâu.

Hoàng Văn nói với theo, nhưng anh nhanh chóng nhận ra cô đã đi xa lắm rồi. Dương tạm biệt hắn xong liền vội vã lên đường tới cửa hàng. Mụ chủ ác độc ấy mà biết cô đi làm muộn, hẳn phải xẻ thịt cô làm mắm mất. Nghĩ vậy, cô càng đi nhanh hơn.

Sau khi thay bộ đồng phục của nhân viên xong, Dương bắt đầu ngày làm việc.

- Dương, ra tính tiền cho khách ở bàn số 26 đi. – Tiếng mụ chủ.

- Dạ…….

- Phục vụ đâu? Bẩn như vậy sao mà ngồi.

- Tôi đến ngay đây. Khách hàng là thượng đế.

- Dương, lau sàn nhà cho tôi, không nhìn thấy nó bẩn sao?

- Dạ……….

- Dương, ra ngoài phát tờ rơi đi!

- Vâng.

- Dương, ra dọn bàn cho khách đi.

- Dạ.

Dương hớt hải chạy ra. Hôm nay quán rất đông khách, ngoài cô còn có một chị nữa cùng làm, nhưng lại chị em làm luôn tay luôn chân cũng không hết việc. Nhưng các bạn biết đấy, cô bị mắc bệnh hậu đậu kinh niên nên không thể tránh khỏi sai sót.

…. “choang”… Tiếng thủy tinh vỡ nghe cũng thật nhức óc. Thì ra Dương đã sơ ý làm rơi sáu cái cốc vừa dọn ở bàn số hai mất rồi. Và cả sáu cái cốc đó đều vỡ tan tành, nhưng lạ thay, Dương không có một xây xát nhỏ. Chắc hẳn từ nhỏ tới lớn đã kinh qua cả trăm vụ như vậy rồi.

- Chuyện gì thế? – Tiếng mụ chủ the thé.

- Dạ. Xin lỗi bà chủ, tôi sơ ý lỡ tay………….

- Dương! Ai để máy tính tiền mở như thế này?

- Dạ……….

Máy tính tiền sao? Chết rồi, vừa thu tiền cho khách nhưng cô lại quên không đóng lại. Mà nghe chị cùng làm nói đó là việc quan trọng nhất. Làm sao đây?

- Xin lỗi bà chủ! Tôi…tôi.

- Có phải cô không muốn làm ở đấy nữa rồi phải không? – Mụ chủ bắt đầu lên giọng.

- Dạ….dạ….

- Vâng mới dạ cái gì! Lúc nãy thì làm vỡ cốc, bây giờ thì để quên máy tính tiền. Cô làm việc hớ hênh như thế. Đến cái máy tính tiền mà cô cũng không biết đóng, lỡ có kẻ xấu đột nhập thì quán này sập tiệm à. Tôi còn phải nuôi chồng con, cô…Cô biến ngay đi cho tôi.

Mụ chủ gắt lên, chỉ thiếu nước chưa bắn hết nước xuân vào mặt cô. Nhưng đuổi việc sao? Như vậy thì cô lấy đâu ra tiền trang trải tháng này và trả hắn bây giờ. Không, không được, cô phải giữ lấy nó.

- Ai làm bà chủ xinh đẹp của chúng ta nổi giận thế này? – Một vị khách mới vào quán cắt ngang.

Đó là ai? Truyện sẽ tiếp diễn như thế nào?