Chương 21
Dù có bị cuộc đời, xã hội ép đến thế nào, nếu con người ta giữ được thiên lương thì tâm hồn vẫn mãi trong trẻo như đứa trẻ.Trở lại với cuộc “hẹn hò” đầy thú vị, Vũ và Dương đều thống nhất ý kiến là đi bộ tới khu giải trí. Vâng, đây chính là địa điểm “hẹn hò” của hai người.
Công viên giải trí chỉ cách bệnh viện khoảng mươi phút đi bộ, hôm nay lại là chủ nhật nên trên đường đi, Dương thấy có khá nhiều cặp tình nhân tay trong tay. Có lẽ họ cũng đang hướng về công viên giải trí.
Trời mùa thu khá mát và dễ chịu, hơn nữa lại có gió thổi, khung cảnh ở đây thực sự rất đẹp, hai bên là hàng tre trúc với thân vàng bóng và những tàu lá to, dài. Như được bà mẹ thiên nhiên sắp đặt, hai hàng trúc ấy hay nói chính xác hơn là những cành trúc ấy vươn cao, cuốn lấy nhau, tạo thành một mái vòm xanh thật tuyệt, ở giữa vòm trúc ấy là nhưng nhiếc chuông xen kẽ với những bóng đèn tròn, bên dưới chúng là đường giành cho người đi bộ hoặc xe đạp. Nhắc tới xe đạp cô mới để ý có rất nhiều người đi xe đạp đôi nãy giờ. Những chiếc chuông gặp gió kêu leng keng thật vui tai, lá cây thì bay tứ tung, những chiếc lá khô đã rụng thì tạo tiếng xào xạc.
Vũ đút tay vào túi quần, xải những bước dài nhằm hướng công viên mà bước, vừa đi anh vừa huýt sáo, còn Dương thì cứ lẽo đẽo theo sau. Có vẻ như cái váy quây màu xanh khiến cô không được thoải mái cho lắm, bởi vì hàng ngày, quần áo “truyền thống” của Dương chỉ có quần jean và áo thun bó hoặc áo đồng phục. Cô đang thầm trách mình tự dưng lại “động cỡn” mặc như này làm gì, thật là khó chịu mà. Vừa đi cô lại vừa phải đưa tay kéo chiếc váy xuống, nó có vẻ hơi ngắn. Đồ Tâm đáng chết, đồ Tâm biếи ŧɦái, dám xui mình mặc như này. Cô chửi thầm. Ồ, hóa ra ở đây có sự can thiệp của “sao chổi”. Thảo nào… Xuôi về quá khứ một chút.
Năm giờ ba mươi phút chiều ngày hôm đó. Sau khi từ bệnh viện về tới nhà, Dương thật sự thích thú với lời nói của Vũ. “Ba ngày sau tám rưỡi tối, đợi tôi ở gốc cây anh đào gần bệnh viện, tôi muốn đi chơi một chút.” Khi đó cô còn hỏi lại đi chơi ở đâu nữa. Vũ chỉ mỉm cười rồi buột miệng nói một câu. Công viên giải trí. Nghĩ tới đây, cô bật cười ngây ngốc.
Những ngày sau đó, cô không tới bệnh viện nữa. Ban chiều, sau khi đi làm thêm về, cô nhanh chóng chuẩn bị nấu bữa tối. Sau khi ăn tối xong, cô mới nhớ ra tối nay mình có hẹn. Nếu đi chơi thì không thể ăn mặc như này được. Cô nghĩ rồi đưa tay kéo vạt áo của mình ra nhìn, nhìn cái áo pull thực sự cổ lỗ sĩ cô thở dài thiểu não rồi cứ hì hụi chọn đồ. Bình thường việc ăn mặc không được cô để tâm lắm nên … Cô lục tung hết cả tủ quần áo lên mà vẫn không biết nên chọn đồ như thế nào, hết ướm bộ này lại tới ướm bộ kia. Cứ thử mãi, thử mãi nhưng vẫn chưa được bộ nào ưng ý. Cô ngồi phịch xuống giường, chọn mấy cái này thật mệt quá đi. Ngày nào mà cũng như vậy chắc điên mất. Cô nghĩ. Đúng lúc đó, Tâm cũng vừa sang chơi. Nhìn thấy Tâm, cô ngớ người, buột miệng hỏi một câu.
- Tâm, cậu sang nhà có chuyện gì không?
Tâm cũng ngạc nhiên không kém. Nhưng sau mấy giây trấn tĩnh, các nơ ron thần kinh của Tâm lại tiếp tục hoạt động. Cô cười rồi tiến tới lại gần Dương, búng một cái vào giữa trán.
- Con nhỏ này, mi hẹn ta sang ở với mi mà bây giờ mi nói thế à. Muốn thử nhất dương chỉ của ta hả?
Tâm nói rồi đưa hai ngón trỏ ra “hăm dọa”. Lúc đó cô mới nhớ là hôm trước đã bảo Tâm sang nhà mình ngủ, tiện thể thổ lộ tâm tình luôn. Ai dè lại quên mất, một ý nghĩ lại chợt lóe lên.
- Hì hì, tớ quên. Giúp tớ cái này nha.
Dương cười hì hì rồi lôi tọt Tâm ra phía có đặt chiếc tủ quần áo. Cô kể cho Tâm nghe rồi nhờ cô ấy chọn đồ giúp mình. Có lẽ trong phi vụ này, Tâm giỏi hơn cô.
Tâm thấy bạn mình như vậy thì reo lên một tiếng: “Nguyễn Hoàng Dương! Rốt cuộc cậu cũng lĩnh ngộ được rồi a~~~ Tớ đã bảo thời trang của cậu là mốt của các bà cô của những năm 70 TK trước mà cậu không nghe” rồi hồ hởi chọn đồ cho bạn coi như làm việc tốt. Vậy là sau hàng tiếng đồng hồ bị tra tấn với một vũ khí mang tên trang điểm và thử quần áo, Dương khoác lên mình bộ dạng như này đây.
Lúc mới bước ra khỏi phòng WC, Dương còn không dám bước ra ngoài. Không biết lúc đó Tâm dỗ ngon dỗ ngọt gì mà cô lại cứ để như thế đi chơi với Vũ. Giờ đúng là xấu hổ mà. Làm sao đây.
Cô vừa nghĩ vừa chu chu cái miệng lên, hai má đỏ ửng, trông thật là xinh xắn. Hai người cứ im lặng bước tiếp như vậy, kẻ đi trước, người lẽo đẽo theo sau được một đoạn thì Dương không hiểu mắt mũi để đâu, đi đứng thế nào mà lại đâm sầm vào lưng Vũ ngã xuống đất kêu “bịch” một tiếng. Vũ nhíu mày quay lại. Thấy Dương vẫn ngồi bệt dưới đất, anh đưa tay kéo lên.
- Đứng dậy đi.
Dương nói câu cảm ơn rồi đưa tay để Vũ kéo lên. Vừa đứng lên được, nhận thấy chiếc váy bị kéo lên đôi chút, cô đưa tay kéo chiếc váy xuống, hai má lại bắt đầu đỏ ửng lên rồi. Vũ thấy vậy thì lại bắt đầu trêu trọc.
- Bộ váy của cậu đẹp. Nhưng vòng một có vẻ hơi … Chẳng lẽ từ khi tốt nghiệp Tiểu học tới giờ thì không lớn thêm được nữa à?
Kèm theo đó là một nụ cười thật quyến rũ. Lần đầu tiên Dương thấy anh cười tươi như vậy. Cô hơi bần thần một chút. Nhưng khi nhận ra hắn ta đang mỉa mình, cô chợt vớ lấy cái túi, đập túi bụi vào người hắn.
- Đồ biếи ŧɦái, đồ biếи ŧɦái, cho chết cho chết ….
Vậy là hai người cứ kẻ đấm người đá à nhầm người đỡ tới công viên giải trí. Tiếng cười vang xa cả một góc đường, những ông bà già đi thể dục thì ngoái nhìn, còn những đôi đang tâm tình thì cau mày khó chịu. Nói chung, mọi người đều chú ý tới Dương và Vũ như đang nhìn sinh vật ngoài hành tinh vậy.
Thực ra mà nói, trong lòng Vũ không hề nghĩ như vậy. Hôm nay cô thật xinh. Trông có vẻ rất khác so với thường ngày.
Nếu thường ngày cô là một cô nàng đáng yêu, giản dị và có chút bụi bặm, thì bây giờ, trông cô thật đẹp, vẻ đẹp của một thiếu nữ, có chút gì đó con gái hơn, sành điệu hơn, dễ thương hơn. Nếu như ngày thường anh thích cô một thì bây giờ anh thích cô 10.
Nhưng xem ra cái này không phải hoàn toàn do cô rồi, chắc chắn có người khác giúp. Với cái vốn hiểu biết về thời trang quá hạn hẹp như vậy thì không đời nào cô có thể làm được như vậy. Nếu là chọn sách thì còn may ra. Nhưng còn một điều mà anh rất thích ở cô đó chính là chiếc vòng cô đeo trên cổ. Chiếc vòng đó là do anh tặng, phải, chỉ có một đôi duy nhất thôi. Anh đưa tay lên nắm chiếc vòng ở cổ mình. Chiếc vòng này tuyệt đối không được làm mất.
Anh nhớ lại. Hôm đó, trong một cơn mưa mùa hạ, anh đi học về nhưng không mang theo áo mưa hay dù nên đành đứng tạm vào gốc cây bên đường. Hình như đó là một cây bồ đề lớn. Thân của nó thẳng tắp. Tình cờ, anh thấy một phụ nữ trung niên khoảng 30 tuổi cũng đứng ở gốc cây bên cạnh.
Có lẽ bà ta là người nước ngoài, mái tóc màu vàng óng ả được làm xoăn nhẹ, dài tới lưng. Bộ váy công sở với một chiếc áo khoác ngoài và một chiếc mũ có vải mạng nhện che khuất một phần gương mặt. Trên tay cầm một chiếc ô mà xanh sẫm. Trông bà ấy như một phụ nữ quí tộc của hoàng gia Anh ấy.
Bà ta đứng dựa lưng vào gốc cây, nhắm mắt thư thái, hình như không có vẻ gì là đang trú mưa. Thấy cậu nhóc đang trố mắt nhìn mình, bà tiến lại gần.
- Cậu nhóc, cháu đang trú mưa hả?
- Vâng ạ! Bà là ai vậy? Sao bà lại ở đây?
Lúc đó anh còn giật mình vì bà ta nói Tiếng Việt rất sõi, có lẽ bà ta là Việt Kiều.
- Ta ư? Ta đang đợi một người, nhưng xem ra anh ấy không tới nữa.
Bà ấy vừa nói vừa nhìn về phía trước với một ánh mắt vô định. Vũ bèn hỏi:
- Vậy tại sao bà vẫn đợi?
- Ồ. – bà ấy khẽ giật mình – Đợi khi nào cháu lớn, cháu sẽ hiểu, tình yêu khiến con người ta cố chấp hơn, nhưng đôi khi, trong tình yêu cần phải có lòng tin vào người mình yêu.
Vũ cau mày trả lời:
- Bà nói gì cháu không hiểu.
- Ồ, khi nào cháu lớn, cháu sẽ hiểu thôi.
- Vậy ạ.
Anh nói mà gương mặt vẫn chưa có chút gì đó thay đổi. Bà nhìn anh mỉm cười rồi nói:
- Ta có một thứ muốn tặng cháu. – Bà ấy nói rồi lôi từ trong túi áo khoác một đôi vòng tuyệt đẹp. – ta là một nhà thiết kế trang sức, ta đã mất 6 tháng liền để làm ra chúng với mong muốn được tặng người ta yêu, khiến tình yêu của chúng ta trở nên vĩnh cửu, nhưng hôm nay, anh ấy đã không tới. Ta gặp cháu âu cũng là một duyên số, cháu hãy cầm lấy, sau này tặng cho người cháu yêu, tình yêu của cháu sẽ trở nên vĩnh cửu, chúc cháu hạnh phúc. Nên nhớ, chiếc vòng này chỉ có một đôi duy nhất thôi. Ta đi đây.
Bà ấy nói rồi đặt chiếc vòng vào tay cậu khiến cậu ngơ ngác. Khi hiểu được mọi chuyện thì bóng bà ấy đã hòa vào không khí mất rồi.
- Oa, tới nơi rồi, hay quá!
Dương hét lên, Vũ giật mình thoát ra khỏi dòng suy nghĩ. Cậu day day trán thiểu não rồi nói:
- Làm gì mà phấn khích quá vậy, như con nít.
- Kệ tôi. – cô thở hắt.
Nói rồi Dương đưa tay hất tóc theo kiểu của những cô nàng cực chảnh vậy. Bất giác cảnh đó đã bị ghi vào tâm trí cậu, nó xảy ra chầm chậm như một cuốn băng vậy.
- Ờ, thì kệ. Giờ chơi gì đây? – Anh hất hàm hỏi cô.
- Hả? Cậu dẫn tôi đi chơi mà? Sao lại hỏi tôi.
- Ờ thì…. – Vũ lúng túng.
Dương thấy bộ dạng đó của anh thì bĩu môi tỏ vẻ chê bai. Phì! – Vũ nhìn thấy vậy thì phì cười. Cô tức tối nhíu mày nói:
- Hứ, cười gì – Cô nói rồi đưa mắt nhìn ra xung quanh – AAAAAAA. Có rồi này!
Vũ còn đang gãi đầu ngượng ngùng thì đã bị Dương lôi tuột tới …. khu nhà nhún hơi. Cậu giật mạnh tay lại khiến Dương loạng choạng một hồi.
- Này! Cậu điên hả? Lớn tồng ngồng như này rồi mà còn chơi đệm hơi.
- Thì sao?
- Ai người ta cho chơi nữa mà vào.
- Tôi vào được thì sao?
- Thế định chơi với bộ quần áo này hả?
Dương ngớ người nhìn xuống bộ quần áo mình đang mặc. Hai má cô lại bắt đầu đỏ ửng lên.
- E hèm…. sang bên kia đi.
Dương chưa hết đỏ mặt thì đã bị Vũ lôi đi. Khi gần tới khu nhà ma, cô cười khả ố rồi nói.
- Trò này xưa rồi, tôi đâu sợ ma, định lợi dụng hả? Ha ha ha.
- Gì? Nói lại coi. Lâu ngày không quang hợp nên đầu bị ẩm mốc hả? – Anh xoa đầu cô.
Với chiều cao khiêm tốn, cô kiễng chân lên nhìn thẳng vào mắt anh nói:
- Cậu nói ai ấm đầu? Cậu ấm đầu thì có!
- Vậy vừa rồi ai ăn nói, suy tưởng lung tung hả? Gì mà lợi dụng chứ? Mà ai không sợ ma? Vậy hồi lớp 3 ai….
Vũ nói rồi cười nguy hiểm.
- Thôi. – Dương nói rồi đưa tay ra dấu chéo chỉ Vũ dừng lại. – Quân tử không nhắc lại chuyện cũ.
- Quân tử á, cậu là quân tử?
- Ờ thì…. ta không phải quân tử, ta là mĩ nhân. – Nói rồi cô lại cười khả ố.
- Thật là hết chỗ nói. Haizzz.
Vũ thở dài ảo não. Dương lườm anh tới mức muốn lọt con ngươi.
- Gì?
- Thế có muốn ăn kem không?
Bây giờ cô mới chịu liếc nhìn xung quanh, thì ra có một quầy kem ngay bên cạnh khu nhà ma. Vậy mà cô cứ tưởng….
Vũ không thèm nhìn sắc mặt Dương mà đã phăm phăm bước tới … quầy bán kem. Sau một hồi chọn lựa, anh đưa cho cô một que kem dâu ngọt lịm, còn mình cầm … ba que kem Sô cô la.
- Ê, sao cậu được ăn ba que?
Dương lên tiếng đòi bình quyền thì bị anh dập tắt phũ phàng:
- Ăn đi, nói nhiều, không thì trả đây.
- Gì? Đồ ki bo.
Anh quay lại nói:
- Cậu nói gì?
- Không có gì.
Nói rồi Vũ đi trước, Dương theo sau, vừa đi, cô vừa chân đấm tay đá, miệng không ngừng ****, nhưng chỉ dám dử thui, không dám đấm thật. Thấy “gió” không ngừng thổi phía sau lưng mình, Vũ quay lại. Dương lập tức trở về vị trí “thục nữ” như trước. Thấy Vũ vẫn đang nhìn mình “đắm đuối” cô cười khả ố rồi tay vỗ đôm đốp vào không khí.
- A ha ha. Lắm muỗi quá, ha ha.
- Muỗi sao? Công nhận cũng lắm muỗi gớm. Sau mình còn có một con to đùng này.
- Cái gì? Đồ ba que xỏ lá. Có tin tôi cầm dép đập cậu không hả?
- Cứ việc.
Vũ nói dứt câu thì đã không còn nhìn thấy bóng.
- Hừ, ngon thì đứng ngay lại.
Vậy là hai người cứ tiếp tục rượt đuổi nhau như vậy. Chắc phải chạy được mấy vòng của khu giải trí rồi. Sau khi rượt đuổi một hồi, họ tiếp tục chơi nhiều trò chơi khác. Nào là lái ô tô, chơi đu quay, cầu trượt….. Trong họ thật đẹp đôi, nam thanh nữ tú, tiếng cười của họ vang xa khắp khu giải trí, điều này khiến rất nhiều đôi ghen tị.
Có anh khi nhìn thấy Dương thì lập tức ngước nhìn theo, chị bạn gái ngồi bên cạnh tay nắm vào nhau, ưỡn ẹo làm duyên và cứ độc thoại một mình, Tới khi phát hiện ra thì tức muốn ói máu. Vâng, kết quả là anh đó bị chị ta “vùi hoa dập liễu” đánh cho một trận tơi bời. Anh ta van lơn.
- Em, em đừng đi mà.
Lúc đó cô gái ấy đã mềm lòng, mỉm cười rồi nhỏ nhẹ.
- Anh đúng là, em không đi đâu hết, anh đừng như vậy nữa nhá.
Nhưng oái oăm thay, khi quay lại, cảnh tượng cô nhìn thấy là anh chẳng vẫn đang đau đáu nhìn về phía Dương, tay đưa ra như muốn nắm lấy. Lần này thì chị ta thổ huyết thật.
- Anh là tên khốn nạn, lần này đừng mong tôi tha thứ.
Nói rồi cô gái ấy bỏ đi. Vậy là tình yêu vụt bay. Anh ta cứ chạy theo năn nỉ cô gái ấy mãi. Nhìn mà buồn cười.
Trở về với mặt đất, (ủa mình vẫn ở mặt đất mà) hiện tại Dương và Vũ đang ở quầy ném vòng. Cô rất muốn có con gấu bông thỏ heo ở giữa quầy hàng. Nó giống con thỏ heo trong phim Cô nàng đẹp trai nhưng to hơn nhiều. Có lẽ nó là phần thưởng đặc biệt. Bởi muốn có nó, cô phải ném được cái vòng vào cái chai có màu xanh duy nhất. Chiếc chai đó lại ở khá xa. Nãy giờ cô đã tốn khoảng 30 nghìn để mua vòng ném rồi mà vẫn không được. Tên Vũ đáng ghét thì vẫn cứ nhởn nhơ … ăn kem. Đây là chiếc vòng cuối cùng rồi. Cô đưa nó lên tay, chắp lại rồi thầm khấn.
- Ông ơi, phù hộ con ném trúng lần này.
Nhưng đang định ném thì chiếc vòng đó thì lại bị Vũ giật phăng mất. Cô quác mắt quát:
- Hừ, cậu làm gì vậy?
Anh khua chân múa tay giống như mấy bộ phim kiếm hiệp rồi nói:
- Đúng là con gái, kém quá. Nhìn ta đây.
Dương chẳng thèm đáp, cô chỉ hừ lạnh rồi đứng khoanh tay nhìn anh. Cô nghĩ: “Xem đồ lợn lòi anh có tài cán đến đâu”.
- À nhưng mà … ném thế nào.
- Sặc. Nổ lắm vào. Cậu ném cái vòng sao cho vào đúng cái chai màu xanh kia là được. Không được làm đổ chai. – Dương muốn cười nhưng vẫn phải hướng dẫn anh.
- Được rồi, mở mắt to ra xem ta trổ tài đây.
Vũ nói rồi thực hiện tại những động tác vừa rồi:
- Sax, nổ vừa thôi.
… “phiu”… Cái vòng lao về phía cái chai màu xanh. Trong giây phút ấy, nhịp tim Dương giảm xuống chỉ còn 40 nhịp/phút …“lạch cạch lạch cạch”… Nhưng khi cô mở mắt ra thì cái vòng lại trúng vào cái chai màu đỏ bên cạnh. Cô lên giọng nói:
- Ầy da, haizzzz, nổ lắm vào, không trúng rồi kìa.
- Ờ thì… ta chơi lần đầu mà. Dù sao vẫn trúng ô đỏ mà.
Nói rồi anh chìa tay ra trước mặt Dương. Cô không hiểu ý anh bèn hỏi lại:
- Gì?
- Vòng!
- Hết rồi!
Vũ vẫn chìa tay.
- Gì nữa?
- Tiền đâu mang ta mua vòng.
Vũ nói thản nhiên. Dương giận run. Cô nói:
- Cậu ném tôi ném đâu mà tôi phải chi.
- Tôi ném giúp cậu đó chứ.
- Tôi mướn cậu ném à?
- Nhưng mà…. tôi mua kem hết tiền rồi, từ đó ra thì cướp được ở đâu chứ.
Vũ đột nhiên nói nhỏ lại. Cô cố tình không hiểu hỏi lại:
- Đó là ở đâu?
- Ở đó đó. H – O – S – P – I – T – A – L – Anh đánh vần từng chữ.
- Hứ….. – Rút nốt 20 nghìn trong túi đưa cho Vũ – Đây cầm đi, nốt chỗ này cũng hết rồi.
Vũ cầm lấy rồi đưa cho cô chủ quán.
- Cô ơi, cháu đổi lấy vòng.
- Được rồi, đợi cô một chút.
Cô chủ quán nãy giờ vẫn đang quan sát hai người. Nhìn hai người mà cô nhớ lại thời trẻ của mình. Thật là dễ thương. Cô nghĩ thầm rồi lấy vòng cho Vũ. 20 nghìn được 6 vòng. Sau khi nhận được vòng, Vũ bắt đầu ném.
Lần một - Trượt. Lần hai - Trượt ….. Lần 5 - Vẫn trượt.
Lại là nó, chiếc vòng cuối cùng. Lần này anh quyết phải ném bằng được. Mồ hôi trên trán anh chảy ròng ròng. Dương bên cạnh lúc đầu cũng cổ vũ nhiệt tình, nhưng bây giờ thì lại mặt mày ủ rũ. Chắc nàng ta xót tiền. Từ nãy tới giờ cô đã ăn gần hết phần thưởng ban đầu anh ném được rồi. Anh nhìn Dương rồi hạ quyết tâm, thế này thì mất mặt lắm. Chiếc vòng được ném đi. Anh ôm mặt không dám nhìn.
… “keng”… “lạch cạch lạch cạch”… Hình như chiếc vòng va phải thứ gì đó rồi rơi xuống đất. Anh từ từ hé mở các kẽ tay.
- Ồ, trúng rồi. – Vũ reo lên thích thú.
- Cái gì? Trúng rồi sao. – Nghe thấy vậy Dương liền mặt mày rạng rỡ, chạy lại gần.
Cô chủ quán gỡ chiếc vòng ra rồi đưa cho Vũ phần thưởng, đó chính là con thỏ heo to đoành ấy. Vũ đưa lại cho Dương, cô thích thú cầm lấy rồi nhảy lên người Vũ, mi một cái vào má khiến anh ngây người.
Lúc này cô mới nhận ra hành động của mình có hơi lỗ mãng, cô nhảy xuống, một tay vẫn ôm con gấu, một tay ra sức kéo chiếc váy của mình xuống. Cô chủ quán thấy vậy thì bụm miệng cười hi hi. Vũ tút lại vẻ lạnh lùng ban đầu hỏi.
- Thích vậy à? Giống cậu lắm đó.
- Gì?!
Nếu ban đầu cô còn cảm thấy cảm kích vì ai kia đã giúp mình thì giờ đây sự nhiệt tình ấy bị anh làm tan biến hết. Anh còn dám ví cô với lợn sao? Vũ không trả lời mà lảng tránh. Anh nói:
- Muộn rồi về thôi.
- Này này, đừng hòng lảng tránh vấn đề nhé, cậu vừa nói gì hả?
Dương vừa đi theo Vũ vừa cố tình hỏi, anh chỉ lẳng lặng bước đi mà không nói gì cả. Nhưng hôm nay anh thực sự rất vui, do đó, dù cố kìm nén nhưng nụ cười vẫn nở trên môi anh. Trên đường đi, Vũ hỏi.
- Cần tôi đưa về không?
- Không cần.
- Không sợ gặp nguy hiểm à.
- Sau khi tới bệnh viện tôi đi xe buýt về mà.
- Vậy được không?
- Được.
Khi cuộc nói chuyện kết thúc cũng chính là lúc tới gần cổng bệnh viện. Hai người dừng lại, có một chút gì đó hơi nuối tiếc dâng trào trong lòng hai người. Rốt cuộc Vũ vẫn là người nói trước:
- Tôi vào nhé, cậu đi cẩn thận.
- Ừ, tôi nhớ rồi.
Dương nói rồi định ôm “bé yêu” của mình quay đi. Đúng lúc đó, Vũ chợt đưa tay kéo cô lại. Anh đưa tay trái đỡ người cô rồi đặt lên môi cô một chữ K thật nhẹ nhàng.
Sét! Đánh! Giữa! Trời! Quang!
Cô hoàn toàn choáng, cảm thấy như có một luồng điện vừa chạy qua người vậy. Kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức chân tay bủn rủn, đầu óc bỗng chốc trở nên trống rỗng. Dương mở mắt trừng trừng. Sau khoảng năm giây Vũ buông cô ra rồi chạy thục mạng vào bệnh viện, bỏ Dương đứng thẫn thờ ngoài cổng bệnh viện.