Trời tối, bên ngoài bắt đầu đổ tuyết. Sau đó tuyết rơi ngày càng dày, dày đặc đến mức không thể nhìn thấy thứ gì.
Phù Nương tựa cằm ngủ gật dưới ngọn đèn dầu, ánh sáng mờ ảo phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
Vẻ đẹp của Phù Nương không phải là loại xinh đẹp đặc biệt lộng lẫy, mà là loại càng nhìn càng đẹp. Một khuôn mặt xinh đẹp, dịu dàng và trang nghiêm. Khí chất của nàng cũng trong sáng và duyên dáng, một cô gái miền Nam điển hình.
Phù Nương là một mỹ nữ nổi tiếng trong vùng- ít nhất trước khi có vết sẹo mờ dài một tấc xuất hiện trên má nàng.
Trong thôn Tề Gia mọi người đều biết, chồng của Phù Nương không phải người tốt, năm bốn tuổi, hắn ngồi bên bờ sông lột da ếch sống. Bản chất xấu xa của người đàn ông này được ẩn giấu dưới khuôn mặt có vẻ hiền lành và thân thiện. Loại người này cực kỳ đáng sợ, không biết khi nào hắn sẽ xé bỏ bộ mặt đạo đức giả, lộ ra con người thật của mình.
Và… bản chất thực sự của hắn là bạo lực, thích lạm dụng.
Hắn không thích gần gũi với phụ nữ - Hắn chỉ cưới một người vợ để tránh sự thúc giục của cha mẹ. Sở thích lớn nhất của hắn là đánh người. Dù ở ngoài hay ở nhà, giây trước còn mỉm cười, giây sau đã ra tay đánh người. Vết sẹo trên mặt Phù Nương là do hắn say rượu làm ra trong đêm tân hôn.
Gã chồng vũ phu đó sẽ không biết, ngay cả khi hắn chết rồi em gái hắn vẫn còn hận hắn thấu xương vì vết sẹo mờ trên mặt chị dâu này.
Kẻ làm ác bao giờ cũng chết sớm. Sau khi kết hôn hai tháng, chồng Phù Nương nhập ngũ, nửa năm sau, một trung sĩ tiền tuyến chạy về báo tang.
Tất cả những gì chồng Phù Nương để lại là một vết sẹo trên mặt vợ, một ngôi nhà chỉ có bốn bức tường và một cô em gái.
Gió Bắc gay gắt từ ngoài cửa ùa vào, Phù Nương không khỏi rùng mình, tỉnh lại từ trong mộng.
Bây giờ là mấy giờ rồi, Đông Sinh sao còn chưa về? Phù Nương cau mày lo lắng. Đang lúc nàng định đứng dậy đi ra ngoài xem xét thì ngoài cửa có tiếng sủa vang lên của Đại Hoàng, sau đó là tiếng cánh cửa bị đẩy ra.
“Chị dâu, em về rồi.” Đông Sinh mỉm cười bước vào, rũ bỏ lớp tuyết dày trên người, Phù Nương nhanh chóng bước tới cầm lấy cái bọc trong tay, cởϊ áσ khoác ướt ra.
“Sao dạo này em về muộn thế?” Phù Nương cau mày, bưng một chậu nước ấm cho Đông Sinh, đưa cho cô một chiếc khăn sạch.
"Ông chủ quý em, sau khi mọi người tan làm thì đích thân dạy em một số kỹ năng." Đông Sinh cười khúc khích, vén mái tóc dài ra sau, cầm lấy chiếc khăn từ tay Phù Nương.
Đông Sinh đã mười bảy tuổi, là tuổi trẻ tràn đầy sinh lực. Đôi mắt cô tràn đầy sức sống - kết quả của việc không bị trói buộc bởi những cuốn sách phức tạp vô vị.
Cô không thích đọc sách nên đến trường chỉ biết được vài từ. Mọi người trong gia đình ngoại trừ cô đều đọc nhiều sách, đặc biệt là chị dâu cô. Cho nên mọi người trong nhà đều vô cùng bất bình với việc Đông Sinh nghỉ học.
Mẹ của Đông Sinh, một người phụ nữ hung ác và tàn nhẫn, đã từng chĩa dao vào Đông Sinh hét lên: “Nếu con không đi học, mẹ sẽ tự sát!” Đông Sinh cũng bướng bỉnh, giật lấy con dao trên cổ bà rồi đặt lên cổ mình.......
Từ đó trở đi, gia đình cô không còn ép cô đi học nữa.
Cô là một Càn Nguyên mạnh mẽ, từ nhỏ đã quen nghịch ngợm nên cao lớn khỏe mạnh, hiện tại cô có được một công việc bưng bê trong một quán cơm trong thành phố, số tiền kiếm được mỗi ngày đủ để chi tiêu ăn mặc cho dì và chị dâu.
"Bên ngoài tuyết rơi dày đặc, ngày mai trời sẽ rất lạnh. Chị dâu, nhớ mặc thêm quần áo nhé." Đông Sinh lau mặt, mỉm cười nói với Phù Nương, không hề để ý đến vẻ lãnh đạm trong mắt Phù Nương.
Phù Nương bưng một tách trà nóng cho Đông Sinh, Đông Sinh nhanh chóng nhận lấy, làm như vô ý chạm vào đầu ngón tay lạnh buốt của Phù Nương, Phù Nương nhanh chóng rút tay, Đông Sinh coi như không có việc gì, vẫn mỉm cười cảm ơn Phù Nương.
##
Phù Nương khẽ thở dài. Nếu như chuyện lần trước không xảy ra, nàng vẫn sẽ coi Đông Sinh như một cô em gái ngây thơ đáng yêu.
Đêm đó, nàng ra ngoài rót nước, đi ngang qua phòng Đông Sinh, nàng ngửi thấy mùi đàn hương ngào ngạt, nghe thấy tiếng thở dốc của Đông Sinh, dường như đang khẽ gọi "chị dâu, chị dâu".
Lòng nàng lập tức như thắt lại, cứ tưởng Đông Sinh bị bệnh trong đêm nên đã nhanh chóng mở cửa bước vào, chỉ thấy sắc mặt của Đông Sinh đỏ bừng, mồ hôi đầm đìa, thân dưới trần như nhộng, đang cầm lấy bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của mình.
Cô đang thủ da^ʍ, trên tay vẫn đang cầm cái yếm màu đỏ mà lúc tắm xong Phù Nương đã thay ra.
Nàng đã quên mất lúc đó mình xấu hổ và ngượng ngùng như thế nào, cũng quên mất làm sao nàng có thể bước ra khỏi phòng của Đông Sinh. Nàng chỉ nhớ là từ đó trở đi, thái độ nàng biểu lộ với Đông Sinh đã trở nên lạnh lùng, nàng mong Đông Sinh ngừng suy nghĩ về mình mà hãy chấn chỉnh lại suy nghĩ của bản thân, nhưng thực ra trong lòng nàng vẫn quan tâm đến cô như một người em gái, nếu không nàng sẽ không thức muộn như vậy để chờ Đông Sinh về.
Nhưng mà, sau đêm hôm đó càng ngày Đông Sinh càng quá đáng hơn, ngày nào cũng thủ da^ʍ mấy lần, lần nào Phù Nương cũng đỏ mặt mà né tránh, bề ngoài nàng giả vờ lạnh lùng như chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng thực chất trong lòng nàng lại cảm thấy hoảng sợ vô cùng.
Phù Nương xoay người định rời đi, thì bị Đông Sinh giữ tay lại. Phù Nương có chút khó chịu, cau mày sắp tức giận, thì một chiếc hộp nhỏ tinh xảo ấm nóng được nhét vào tay nàng.