Đông Sinh âm thầm hạ quyết tâm, nhưng cô thật sự không biết làm sao để giải quyết tình huống như vậy, cô đắp chăn bối rối nhìn chằm chằm trên trần nhà, không biết khi nào mình mới ngủ.
Đông Sinh mơ thấy Phù Nương. Sáng sớm, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© ở phần dưới của cô lại ngóc đầu lên.
"Được rồi, chị dâu, em đã bảo chị đừng dậy sớm như vậy nữa, em có thể tự mình làm được mà." Hôm đó Đông Sinh ra khỏi giường, nhìn thấy Phù Nương đeo tạp dề đang làm đồ ăn sáng cho cô. Cô cau mày, bước về phía trước, nói nhưng trong lời nói có phân nửa là trách móc phân nửa là cưng chiều.
“Chị thấy như vậy thì chán lắm, không nấu ăn thì cũng chả có làm gì mà.” Phù Nương mỉm cười, vuốt gọn mái tóc đang rối bù ở thái dương.
Đông Sinh đã nhiều lần nói với Phù Nương là không cần chuẩn bị bữa sáng cho cô, muốn nàng ngủ nhiều hơn, nhưng Phù Nương vẫn một mực kiên trì mỗi ngày phải dậy sớm hơn Đông Sinh, hoặc nấu cháo và rán trứng cho cô ăn, hoặc giặt quần áo bẩn từ ngày hôm trước của cô.
Đông Sinh nuốt một ngụm nước bọt. Mỹ nhân mà cô nhớ nhung cả đêm nay đang đứng bên cạnh cô, thân dưới lại có phản ứng, cô thực sự không chịu nổi, dũng cảm đi đến phía sau Phù Nương, dùng dươиɠ ѵậŧ đang sưng to lên của mình nhẹ nhàng cọ xát bờ mông đầy đặn của Phù Nương.
Phù Nương đương nhiên biết đó là cái gì, mặt nàng đỏ bừng xấu hổ, đôi mắt hình quả hạnh mở to tức giận, trừng mắt liếc Đông Sinh: "Đông Sinh! Đừng làm như vậy lần nào nữa!"
“Làm như nào?” Đông Sinh giả vờ vô tội, bộ dáng như một tên lưu manh.
Phù Nương đương nhiên không nói được lời nào nữa. Nàng đặt đồ ăn xuống rồi bỏ chạy.
Làm ra chuyện như vậy chắc chắn sẽ tạo tiền đề cho những lần sau, đã có lần thứ nhất thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai. Đông Sinh đã dần thay đổi hành vi nhẹ nhàng không muốn để lộ thành những hành vi táo bạo, gần như ngày nào cũng muốn dâʍ ɭσạи với chị dâu.
Lúc đầu Phù Nương kháng cự rất kịch liệt nhưng sau này đã bất lực đến im lặng không muốn nói nữa, để tùy ý của cô, miễn là đừng làm quá giới hạn.
Nàng không thể quản được người em chồng ngang ngược này nữa, chỉ có thể cố tránh việc tiếp xúc với cô nhiều nhất có thể. Nhưng có mấy lần nàng bị Đông Sinh đè lên giường, nếu không phải nàng đau khổ van xin cô nhiều như vậy, hai người suýt nữa đã vồ vào nhau.
Đông Sinh nhận thấy sự phản kháng của chị dâu không còn mạnh mẽ như trước nữa, cô không khỏi cảm thấy ngạc nhiên vui mừng.
Ban đầu cô tưởng chị dâu giống như một cánh cửa bị khóa, nhưng bây giờ cô phát hiện thật ra cửa không khóa, nếu không có chìa khóa, cô chỉ cần đẩy nhẹ vào.
Đông Sinh không còn loay hoay tìm cách phá tan tình huống, thay vào đó vẻ mặt hớn hở vui vẻ.
Một người là Càn Nguyên trẻ trung năng động, thỉnh thoảng còn hay kɧıêυ ҡɧí©ɧ người khác, người còn lại là Khôn Trạch, một người trẻ tuổi làm goá phụ đã từ rất lâu, phong thái rất duyên dáng. Khi hai người ở chung nhà, khó tránh khỏi chuyện súng nổ. Phù Nương kiềm chế bản thân lâu như vậy thật không dễ chút nào, chuyện như vậy sao có thể không nghĩ tới?
Đôi khi Phù Nương vô cùng tức giận với cơ thể của mình.
Ban ngày nàng có vẻ vô cùng kiêng khem, trái tim nàng như chiếc giếng cổ, nhưng thực tế, vào ban đêm cơ thể nàng lại trở nên vô cùng nhạy cảm. Nàng đã tự kẹp chân mình nhiều lần nhưng cũng không bắt được điểm quan trọng. Quá giới hạn một chút, chẳng hạn như dùng tay hay gì đó...
Nàng nghĩ tới nhưng cuối cùng lại ngừng hành động vì không muốn trở nên đồi truỵ như vậy.
Phù Nương đôi khi cảm thấy rất buồn. Nàng thường ngơ ngác ngắm mình trong gương. Trong gương nhìn nàng trong rất xinh đẹp nhưng lại có cảm giác như mình sắp héo úa.
Thỉnh thoảng khi nàng đi vào làng, những góa phụ già góa chồng hàng chục năm sẽ nhìn nàng một cách hiền lành dễ gần, như thể muốn truyền ý chí đã có từ lâu lại cho nàng. Đôi mắt đó nhìn nàng như kim đâm. Nàng biết đó không phải là điều tốt lành gì.
Nàng đã nghĩ đến việc tái hôn, nhiều Càn Nguyên trong làng cũng không phản đối suy nghĩ này của nàng. Vốn dĩ có ba hai bà mối tới nháy mắt ra dấu với nàng, nhưng nàng chưa kịp bày tỏ ý kiến thì Đông Sinh đã bước ra đánh đuổi họ đi.
"Chỉ cần Liên Đông Sinh em còn sống, chị dâu em vĩnh viễn sẽ là người của Liên gia!"
Khi đó nàng chỉ nghĩ Đông Sinh còn nhỏ tuổi, chẳng qua cô chỉ là bênh vực kẻ yếu nên mới như vậy. Bây giờ xem ra, lúc đó Đông Sinh đã phải lòng nàng, cô yêu nàng đến mức muốn độc chiếm nàng cho riêng mình.