Cánh Hồng Phai

Chương 18

Cuối cùng thì Tuấn là người được chọn vào vị trí nóng ấy. Cả phòng tổ chức một buổi liên hoan chúc mừng ở club. Thường thì Minh Minh không quen tới những club kiểu này, thật ra thì với tính cách của cô chỉ thích hợp với những quán cà phê cổ điển, có view phố phường hoặc thiên nhiên để mà vừa nhấp nháp ly cà phê nóng vừa thả hồn mông lung mà thôi. Nghe qua rất là nghệ sĩ, nhưng cô lại chẳng phải là nghệ sĩ, chỉ mà một bà mẹ luôn tất bật với việc nhà trước đây, và bây giờ thì tất bật với công việc. Ban đầu Minh Minh từ chối tham gia, chẳng là vì gia đình đang không vui, trong lòng nặng nề cô cũng không mấy hào hứng. Nhưng Hồng Nghi lại nhắc nhở cô đúng lúc, con bé nói "thứ nhất, chị mới vào làm không lâu, chị không tham gia mọi người sẽ đánh giá chị thiếu hòa đồng, thứ hai chị đã cùng ứng tuyển nên sẽ được bảo là đố kị, hẹp hòi vì chị không phải là người được chọn, thứ ba chị không nên chỉ gò bó mình ở nhà sau giờ làm việc, nó sẽ khiến chị bị tụt hậu và nhất là khi chồng chị là một người đàn ông thành công bên ngoài xã hội có bao nhiêu cô gái vây quanh, thứ tư là chị không đi em sẽ rất là buồn".

Lời nói có phần hợp lý của con bé đã thuyết phục được cô có mặt ở đây. Nhưng dường như nó thật sự không phù hợp. Tiếng nhạc sập xình làm cho đầu óc cô cứ ong ong, trong tổ thư ký ngoài chị Lan thư ki trưởng ra thì dường như toàn là các bạn trẻ, bọn nó năng động, nhiệt huyết và rất có máu chơi. Cả đám tụ nhau lắc lư trên sàn nhảy nhìn thì vui đó, mà Minh Minh thì lại không cách nào hòa vào không khí đó được. Cô chọn cho mình một góc tối, tay cầm ly rượu, thỉnh thoảng nhấp một chút, chỉ một chút thôi vì vốn cô cũng chẳng biết uống rượu. Chị Lan ngồi cùng Quang Thắng và Trí Minh, họ trao đổi gì đó có vẻ rất vui. Đoạn Quang Thắng dừng lại, nghiêng người nhìn sang phía cô, tay đưa ly rượu lên nói.

- Minh Minh, em không ra nhảy với tụi nhỏ à?

Minh Minh xua tay.

- Dạ không anh ơi, em không biết nhảy.

- Vậy thì sang đây. Đã đến đây rồi sao lại lặng lẽ như thế. Mau mau qua đây, anh là anh thấy em hơi bị ngoan hiền đấy, phụ nữ phải biết hư một chút mới được nha.

Chị Lan ngồi bên thúc mạnh Quang Thắng một cái.

- Không phải các ông luôn thích vợ nhà ngoan ngoãn à, ra ngoài lại bảo phụ nữ phải biết hư. Minh Minh sang đây ngồi này em, nhưng đừng có nghe lời xúi bậy bạ của ổng.

Minh Minh mỉm cười hiền lành, cầm ly rượu đến ngồi xuống cạnh chị Lan.

- Nhưng mà em cũng muốn được hư một tý ấy chị, tụi nhỏ ngoài đó cứ chê em quê mùa.

- Đấy, phải như vậy chứ, anh nói em nhé, em muốn hư một tý thì phải đi theo chị Lan, chị Lan của em hư nhiều hơn một tý một chút. Nhưng em xem, đây là mẫu phụ nữ khiến bao người ngưỡng mộ, vừa thành công, vừa quyền lực – Quang Thắng ghé tai nói nhỏ - Đến bọn anh cũng phải kiên dè, lại được chồng cưng chiều nể phục.

- Anh nói nhảm gì đấy? – Chị Lan lườm.

- Minh Minh mà hư một tý thì không còn là Minh Minh nữa rồi.

Trí Minh đột nhiên lên tiếng, ánh mắt anh vẫn không thôi chú ý đến cô từ đầu buổi đến giờ.

- Này, cậu nói cứ như cậu hiểu cô ấy lắm. Hai người quen biết nhau từ trước rồi sao?

Minh Minh đỏ mặt, mỉm cười, nâng ly rượu lên nhấp một xíu, vị đắng chát ngay đầu lưỡi khiến cô có chút khó chịu. Trí Minh nhận ra mình nói hớ liền đưa ly rượu lên uống một hơi hết ly rồi cười đáp.

- Anh cũng biết em sống ở nước ngoài bao nhiêu lâu rồi, làm sao quen cô Minh Minh được chứ. Em chỉ nói dựa vào cách nhìn người của mình thôi. Này, anh nhảy không?

- Thôi thôi, cho tôi xin, chuyện nhảy nhót là của bọn trẻ, tôi già rồi.

- Anh nói cứ như anh sắp về hưu không bằng.

- Đấy, cậu về nước làm sếp của tôi, không chừng nay mai tôi lại bị về hưu thật.

Trí Minh đặt ly rượu xuống, đứng dậy vỗ vai Quang Thắng vài cái rồi đi vội ra sàn nhảy. Ánh đèn chớm nhá, mờ mờ ảo ảo, anh lắc lư theo nhạc. Sự xuất hiện của anh khiến cho đám con gái càng thêm phấn khởi, trong phút chốc, tụi nhỏ đã quên mất hình ảnh sếp tổng uy nghiêm ở công ty. Trước mắt tụi nó bây giờ chỉ có một chàng soái ca sành điệu. Vài đứa ghé tai nhau nói nhỏ gì đó, rồi chỉ chỉ về phía cô. Liền sau đó ba bốn đứa chạy ùa đến mỗi đứa một người, lôi lôi kéo kéo Minh Minh, Quang Thắng và chị Lan ra sàn, hòa vào không khí chung. Minh Minh không quen, cô cũng không biết nhảy, nhưng lại không cách nào từ chối sự nhiệt tình của mọi người, cũng không muốn làm cụt hứng tập thể. Thế nên chỉ đành nương theo mọi người, vờ lắc lắc người vài cái, nép vào bọn nhỏ cho đỡ ngượng. Hóa ra cái không khí này cũng thật tuyệt, ít nhất là trong khoảnh khắc đó, đầu óc trống rỗng, quên hết muộn phiền. Từng nhịp từng nhịp, một lát sau Minh Minh đã bắt được nhịp của mọi người, vô tư nhúng nhảy, lắc lư theo nhạc, khuôn miệng tươi cười rạng rỡ, ánh mắt cô dưới ánh đèn càng thêm lấp lánh. Cô không biết, có một người vốn đã thương nhớ, nhìn nụ cười của cô lúc này càng thêm say mê. Anh dần tách mình ra khỏi đám đông, lặng lẽ về bàn thu mình vào một góc tối, nóc hết ly rượu này đến ly rượu khác. Vậy mà không say, tỉnh càng thêm tỉnh, càng thêm nhận thức rõ ràng rằng mình đang dần trở thành một kẻ khốn nạn trong tư tưởng. Anh lặng lẽ bỏ ra về sau khi đã thanh toán xong buổi tiệc cho mọi người. Ra đến cửa, vô tình đυ.ng phải một người đàn ông, Trí Minh ngước lên xin lỗi.

- Xin lỗi, tôi.. - Lời nói dừng lại ngay khi phát hiện người quen mặt, mặc dù anh chỉ mới gặp một lần. – Anh là.. anh là chồng của Minh Minh có phải không, là Đình Duy?

Đình Duy mặt tối sầm mặt, lại cố ra vẻ thân thiện, một tay bắt tay Trí Minh, một tay vỗ vai anh như kiểu quen biết từ lâu.

- Lại gặp anh ở đây, thật là trùng hợp.

- Tôi đến buổi liên hoan cùng với công ty, chắc là anh đến đón Minh Minh à, cô ấy còn ở bên trong.

Trí Minh chỉ tay vào trong, Đình Duy có chút khó chịu, nhưng vẫn tươi cười đáp.

- À phải, đã gặp nhau rồi, cùng uống vài ly chứ?

- Xin lỗi, chắc hẹn anh dịp khác, tôi hơi say rồi.

- Được vậy tạm biệt.

Trí Minh đi khuất, Đình Duy nhìn vào trong, nhanh chóng nhận ra vợ Mình vừa rời sàn nhảy, cười cười nói nói ngã nghiêng với nhóm thanh niên trai có gái có. Máu trong người anh như nóng rang lên. Thu An bước tới khoát tay anh đầy âu yếm.

- Anh đợi em à, sao anh không vào chọn bàn trước?

- Chúng ta về.

- Tại sao, mình mới đến mà?

- Tôi bảo về là về, cô thích thì cứ ở lại.

Thu An nhìn theo ánh mắt anh, nhanh chóng nhận ra vấn đề, nên chỉ đành miễn cưỡng theo anh ra về.

- Không tin được đó là phu nhân giám đốc, khác xa vẻ dịu dàng đằm thắm lúc ở nhà nhỉ.

- Câm miệng đi.

Cô thôi không dám nói thêm tiếng nào nữa, cô còn lạ gì tính tình của Đình Duy. Trên đời này có lẽ anh ta chỉ dịu dàng với mỗi Minh Minh mà thôi.

Minh Minh về đến nhà, thấy xe bên ngoài cô biết Đình Duy đã về nhà trước, cô bước khẽ từng bước vào nhà rồi chợt nghĩ tại sao mình lại sợ hãi cứ y như đã làm chuyện gì mờ ám. Nghĩ vậy nhưng trong lòng cũng có chút cảm giác tội lỗi. Từ khi kết hôn đến nay, cô chưa từng đi chơi về muộn như này. Cô có ra ngoài thì cũng chỉ đi gặp Thanh Trúc một lát rồi về. Đây là lần đầu tiên, nhưng chắc sẽ là lần cuối, cứ nghĩ đến Tina là cô lại vô cùng áy náy vì đã gởi con bé sang chơi ở nhà bà cô đến tận ngày mai.

Minh Minh đẩy nhẹ cửa phòng, trong đầu đã tưởng tượng ra gương mặt đáng sợ của Đình Duy tối qua. Nhưng thực tế thì không, Đình Duy vừa thấy cô đã nở nụ cười dịu dàng một cách khác lạ.

- Em về rồi à, đi chơi có vui không?

Anh ngồi dậy bước xuống giường, đi đến phía cô rồi ôm vợ.

- Vợ anh hôm nay vui vẻ, có thể tha thứ cho anh chuyện tối qua được không? Anh biết lỗi rồi, sẽ không như vậy nữa.

Minh Minh có chút mềm lòng, đưa mắt nhìn chồng.

- Anh đã khiến em rất sợ.

Nghĩ đến chuyện tối qua, đôi mắt cô ngấn nước.

Hai tay Đình Duy cưng nựng đôi gò má cô, buông từng lời dịu dàng.

- Anh xin lỗi bà xã, anh đã rất hối hận. Bà xã, Tina cũng nên có thêm em rồi.

Minh Minh thoáng chốc ngạc nhiên, thoáng chốc ngượng ngùng.

- Em đi tắm đây.

Cô bước vội vào phòng tắm. Như một thói quen, Minh Minh thấy bộ đồ đi làm ĐÌnh Duy mặc ban sáng treo trên tường, cô kiểm tra và phát hiện ra có cái gì đó trong túi quần liền lấy ra xem. Đó là một chiếc bαo ©αo sυ còn nguyên trong gói. Tay cô run run, tim đập nhanh hơn mỗi lúc, cổ họng nghẹn đắng, cảm giác như gương mặt đang nóng bừng bừng lên. Cô đưa tay với lấy chiếc áo sơ mi trắng, đưa lên gần mặt, mùi hương nồng nàng đầy quyến rũ xộc vào mũi cô, nhưng sao lại thấy khóe mắt cay nồng. Minh Minh ngồi bệt ra sàn, mở nước thật lớn. Tiếng nước chảy lấn át đi tiếng nấc lên từng cơn trong đau đớn tuyệt vọng. Anh ghen tuông mù quáng, cô tha thứ, anh đánh cô, cô tha thứ, vì đó xuất phát từ tình yêu anh dành cho cô. Anh nɠɵạı ŧìиɧ, anh lừa dối, anh ân ái bên người phụ nữ khác, cô phải đối diện như thế nào đây.

Minh Minh tắm mình dưới làn nước lạnh thật lâu thật lâu. Khi trở ra, Đình Duy đã say giấc. Cô bước đến nằm bên chồng, vuốt ve gương mặt đã in hằn vài vết nhăn vì năm tháng. Trái tim vỡ vụng khi nhớ đến những năm tháng cùng nhau vượt qua mọi khó khăn gian khổ của cuộc đời. Cô đã tin anh hơn bất cứ ai, vậy mà, tại sao anh lại lừa dối cô.