Trí Minh nâng tách cà phê lên môi, nhấp một ngụm nhỏ, đưa mắt nhìn qua khung kính. Bên ngoài đang lất phất mưa, từng giọt từng giọt nghiêng mình đáp lên khung cửa, chễm chệ một hồi rồi cũng bịn rịn chảy xuống, có giọt cố đọng lại long lanh. Một người phụ nữ ăn vận sang sang trọng kiêu kì sải những bước chân đầy tự tin tiến đến phía anh rồi nở một nụ cười xã giao. Cô đặt chiếc túi hiệu màu đen xuống chiếc ghế phía trong rồi ngồi xuống. Vừa quay sang nói với người phục vụ bàn cũng mới tiến đến.
- Cho chị một tách campochino nhé.
Cô đặt chiếc điện thoại lên bàn, đưa tay vuốt mái tóc nâu hất ra phía sau. Rồi hỏi.
- Anh chờ em lâu chưa, trời mưa nên đường hơi tắc.
- Anh cũng vừa tới được một lúc thôi. Bao nhiêu năm nhìn em vẫn không thay đổi, lúc nào cũng rạng rỡ và tràn đầy tự tin.
Cô cười.
- Em có thể xem đây là một lời khen không?
- Tất nhiên.
Cô nhìn anh một lượt, rồi mỉm cười đầy ẩn ý.
- Anh cũng luôn lịch thiệp và phong độ như xưa. Có lẽ thời gian đã bỏ quên anh rồi. Có điều em có thể mạnh dạn suy đoán cuộc gặp gỡ của chúng ta hôm nay là vì một người khác không?
Vừa lúc người phục đặt một tách campochino lên bàn, Trí Minh chờ anh ta rời đi rồi mới gật đầu đáp.
- Anh nghĩ em đã đúng. Anh có làm phiền em không?
- Anh biết không? Nếu anh không hẹn gặp em, thì em cũng sẽ hẹn gặp anh. Em nghe nói anh đã ly hôn. Bây giờ Có lẽ chỉ có anh mới có thể cứu lấy nó mà thôi.
Trí Minh chau mày, tim anh thắt lại, cả người dường như nóng rang.
- Thanh Trúc, cho anh biết chuyện gì đã xảy ra với Minh Minh trong suốt thời gian qua?
Thanh Trúc đặt nhẹ chiếc tách xuống bàn, nhìn thẳng vào mắt Trí Minh, rồi khẽ cười buồn.
- Có thể nói cho em biết tại sao anh muốn biết về nó không? Em cần một câu trả lời thành thật và thẳng thắng nhất.
Trí Minh khẽ gượng cười, nhấp chút cà phê rồi cũng nhìn thẳng vào mắt Thanh Trúc mà đáp.
- Anh yêu Minh Minh.
Trên gương mặt Thanh Trúc hiện lên một sự hài lòng.
- Thật xấu hổ phải không, từng tuổi này mới dám ở trước mặt em thẳng thắng thừa nhận tình cảm của mình.
Phút chốc Thanh Trúc thấy mình thật sự xúc động, cổ họng cô nghẹn lại, cuối cùng thì nhỏ bạn khốn khổ của cô cũng có thể được kéo ra khỏi bóng đêm u ám bấy lâu nay. Cô xúc động đến nỗi nước mắt cũng đã chảy ra từ lúc nào.
- Thanh Trúc, anh..
Cô đưa tay lau nhẹ giọt nước mắt đang lăn trên má, rồi vừa mỉm cười vừa lắc đầu.
- Không sao, em chỉ là hơi xúc động thôi. Giá như mà lời này anh nói cách đây mười lăm năm trước. Có lẽ chúng ta sẽ không cần thiết có buổi gặp mặt ngày hôm nay, cũng như cuộc đời của Minh Minh cũng sẽ không u ám như hiện tại. Anh nợ nó một cuộc đời, anh có muốn trả không?
- Anh có, đương nhiên anh có.
Thanh Trúc bật cười, nước mắt rơi lả chả. Cô thương Minh Minh, thương như chính gia đình của mình vậy. Và cô cũng tin tưởng tuyệt đối người đàn ông ở ngay trước mặt mình.
- Em chỉ có thể nói rằng, sau khi anh và Trí Mẫn đột nhiên chuyển ra nước ngoài sinh sống không một lời từ biệt. Cha dượng Minh Minh trong một con say đã làm chuyện đồϊ ҍạϊ với nó, lúc đó Minh Minh chạy trốn khỏi nhà, cũng may nó luôn có Đình Duy cưu mang, chở che. Chỉ vài tháng sau đó hai người kết hôn và sinh ra Tina. Nhưng cuộc hôn nhân này đúng là một sai lầm. Đình Duy là người đàn ông đa nghi và gia trưởng. Vốn dĩ anh ta luôn canh cánh trong lòng chuyện Minh Minh trước đó đã luôn có tình cảm với anh. Nhưng tồi tệ hơn là khi Minh Minh phát hiện ra Đình Duy nɠɵạı ŧìиɧ, cũng là lúc anh trở về nước, hai người lại thường xuyên làm việc chung cùng nhau. Tình cảm cả hai dần rạng nứt, Đình Duy cho rằng vì sự xuất hiện của anh mà Minh Minh lạnh nhạt, thay đổi tình cảm với chồng.
Thanh Trúc đưa mắt nhìn Trí Minh. Anh gật đầu.
- Anh nhớ, lúc đó Minh Minh là nhân viên cấp dưới của anh. Mỗi ngày cô ấy đến công ty đều luôn rạng rỡ, anh không nhận ra sự bất ổn nào.
Thanh Trúc cười buồn.
- Chẳng ai biết được sự bất ổn trong hôn nhân của họ. Họ luôn là cặp vợ chồng hạnh phúc viên mãn trước mặt mọi người, kể cả gia đình hai bên và bé Tina. Hai người gặp lại, Đình Duy cho rằng vì anh mà Minh Minh muốn ly hôn. Đỉnh điểm của bi kịch chính là lúc bé Tina không thể tiếp nhận chuyện ba mẹ muốn ly hôn, cả hai cãi nhau to tiếng về việc Minh Minh muốn đưa Tina đi. Con bé không hiểu chuyện người lớn nên đã nài nỉ mẹ ở lại sống cùng ba. Một hôm Tina để thư lại và bỏ nhà đi. Và con bé gặp bọn xấu. Chúng nó làm chuyện đồϊ ҍạϊ với con bé, và rồi.. - Thanh Trúc nghẹn giọng, nước mắt lả chả.. - có lẽ anh cũng biết kết quả rồi. Từ đó Minh Minh suy sụp, sống không bằng chết. Đình Duy đổ mọi lỗi lầm lên Minh Minh, ngoài mặt hắn tỏ ra vẫn yêu thương vợ, nhưng khi chỉ có hai người, hắn đay nghiến, hành hạ tinh thần lẫn thể xác Minh Minh vì cho rằng nó đã gián tiếp gϊếŧ chết con gái của mình.
Trí Minh càng nghe càng đau đớn xót xa, anh không thể tưởng tượng được những năm tháng đó Minh Minh đã phải một mình trải qua những điều khủng khϊếp đó như thế nào.
Thanh Trúc lau nước mắt, khó khăn uống hết một cốc nước trên bàn như cố để kìm chế sự xúc động của mình rồi nói tiếp.
- Thật ra Đình Duy cũng là một kẻ đáng thương. Hắn dằn vặt Minh Minh nhưng hắn cũng không sung sướиɠ gì. Tina và Minh Minh giống như mạng sống của hắn vậy. Từ ngày Tina mất đi, hắn giống như một kẻ điên. Đến một ngày hắn cũng không chịu nổi. Người ngoài nói cái chết của hắn là một tai nạn. Nhưng thực tế, Minh Minh biết, là hắn tự sát. Hắn để lại di thư cho Minh Minh, hắn nguyền rủa Minh Minh cả đời này phải sống cô độc và không được hạnh phúc.
- Vậy những năm qua Minh Minh..
- Nó phải dùng thuốc an thần mỗi ngày, nó tự cho tất cả mọi bi kịch đều vì nó mà ra. Nên nó quyết không dọn khỏi căn nhà cũ của nó và Đình Duy. Mặc dù đêm nào nó cũng bị ám ảnh đến không ngủ được. Em khuyên nó nên đến gặp bác sĩ. Nhưng nó từ chối, nó bảo nó phải trả giá cho những gì đã xảy ra.
Trí Minh siết chặt bàn tay mình, đôi mắt đỏ ngầu hằn lên từng mạch máu. Anh không thể tưởng tượng được những điều mình đang nghe thấy, những điều đó lẽ ra chỉ có trên phim ảnh mà thôi. Tại sao lại vận lên người một cô gái bé nhỏ yếu đuối như Minh Minh chứ. Vậy mà, mỗi lần cô xuất hiện trước mặt người khác đều luôn rạng rỡ, tươi sáng. Giờ thì anh đã hiểu vì sao đêm hôm đó cô lại dừng xe, ngủ thϊếp đi trên đoạn đường vắng lặng. Người con gái đó đúng là ngốc mà, có ai lại chấp nhận sống trong tận cùng của nỗi đau mà không một lần giãy dụa muốn thoát ra. Chỉ có thể là em, Minh Minh, anh phải làm sao để kéo em ra từ trong bóng tối khi mà em không muốn thoát khỏi nó đây?
- Thanh Trúc, vậy là Minh Minh, cô ấy.. - Trí Minh nghẹn lại, có một cái gì đó đắng chát ở họng khiến anh khó khăn bật ra thành lời, giọng anh lạc hẳn. - 7 năm nay cô ấy đã sống..
Thanh Trúc gật đầu.
- Anh có biết, nó, tình cảm của nó vẫn luôn dành cho anh.. Chính vì vậy nó mới nhận hết mọi tội lỗi về mình, không một lời oán trách Đình Duy tại sao lại đối xử với nó như vậy.
- Thanh Trúc à, thật trớ trêu. Ngày gặp lại, chúng ta ôn lại chuyện cũ anh mới biết trước đây Minh Minh cũng thích anh. Anh luôn nghĩ là mình anh đơn phương cô ấy. Bọn anh chưa từng có một lúc nào đi quá giới hạn của một người bạn cho dù là trước khi cô ấy kết hôn. Vậy thì tại sao Minh Minh phải chịu khổ sở vì tình cảm này kia chứ?
Thanh Trúc nhìn thấy sự kích động của Trí Minh, cô khẽ đặt tay mình lên tay anh siết chặt.
- Trí Minh, em hiểu cảm giác của anh lúc này. Em biết hai người chưa từng có điều gì sai trái. Bây giờ, ngoài anh ra, chắc sẽ không ai có thể giúp nó thoát khỏi địa ngục đó.
- Thanh Trúc à, em có biết Hoa Hồng Đen không?
Thanh Trúc có vẻ hơi giật mình, cô gật đầu.
- Anh cũng đã gặp Hoa Hồng Đen? Chắc chắn anh cũng cảm thấy cô ta rất giống Minh Minh nên mới hỏi em. Ông xã em có lần gặp cô ấy, cũng đã về nói với em là ảnh nhìn thấy Minh Minh. Nhưng không phải đâu. Minh Minh nó làm sao có thể là Hoa Hồng Đen khét tiếng ăn chơi dâʍ ɭσạи kia được chứ.
"Dân chơi dâʍ ɭσạи", nghe thấy từ này cảm giác của anh lúc này như đang rơi xuống chín tầng địa ngục khi nghĩ về Minh Minh và Hoa Hồng Đen. Mỗi lúc những mơ hồ của anh về Hoa Hồng Đen càng trở nên rõ ràng hơn, nhưng anh tuyệt đối không muốn tin cảm giác của mình. Cho dù biết rằng Minh Minh đã sống khốn khổ trong cái địa ngục trần gian này bao nhiêu năm nay, thì anh vẫn ngàn lần không muốn tin cô đã suy sụp đến nỗi biến thành một Hoa Hồng Đen lạnh lùng vô cảm, tự đẩy mình vào chốn ăn chơi như lời Thanh Trúc đã nói.