Khi Vai Ác Xuyên Thành Nữ Chủ Ngược Văn

Chương 3

Thiếu niên có một điểm tốt nhất chính là suy nghĩ đơn giản. Dù làm bất cứ chuyện gì, cũng dễ dàng hành động theo cảm xúc mà không suy xét quá nhiều về hậu quả. So với người trưởng thành, khoảng thời gian do dự của bọn họ ngắn hơn rất nhiều, thậm chí có khi còn chẳng suy nghĩ gì.

Tượng đất cũng có ba phần tính khí. Ngụy Tu dù tính cách có trầm ổn đến đâu, trong xương cốt vẫn có một phần nhiệt huyết của thiếu niên. Và điều mà Long Điềm Điềm muốn làm chính là châm lên ngọn lửa đó.

Còn gì có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ bản năng bảo vệ của một chàng trai hơn là hình ảnh một cô gái yếu ớt bị một gã đàn ông to béo, nồng nặc mùi rượu đánh đập nhục nhã?

Ngụy Tu lớn lên trong những tháng năm quá mức yên bình, dù thân phận danh không chính, ngôn không thuận, nhưng chưa từng phải đối mặt với sóng gió thực sự. Mẹ đã mất từ sớm, và so với những người phụ nữ già đi theo thời gian, một người ra đi khi còn trẻ trung, xinh đẹp lại càng dễ được khắc sâu trong ký ức, trở thành một hình tượng hoàn mỹ không thể thay thế.

Đây là thói quen cố hữu của đàn ông, cũng là bi kịch của phụ nữ, nhưng đồng thời cũng góp phần tạo nên con người Ngụy Tu của hiện tại.

Ngụy Quốc An thực sự rất thương yêu Ngụy Tu, từ ăn mặc, ở, đi lại, mọi thứ đều không kém cạnh Ngụy Tín Nhiên. Chính vì chưa từng trải qua sóng gió, khi bị đánh, Ngụy Tu đến cả cách tự bảo vệ mình cũng không biết.

Nhưng mọi thứ đều có lần đầu tiên. So với lần trước bị chặn đường đánh hội đồng đến mức không có đường phản kháng, lần này, đối phương chỉ là một gã đàn ông say xỉn, không vũ khí trong tay. Mà thiếu niên như Ngụy Tu, một khi đã nổi nóng, bản năng sẽ nhanh chóng trỗi dậy.

Chiếc cặp trên lưng chẳng đựng bao nhiêu sách, trọng lượng vốn không đủ tạo ra lực sát thương lớn, nhưng Bạch Chính Quốc lại đang say khướt, bị đánh mấy cái đã ngã lăn ra đất, vừa ôm đầu vừa chửi rủa ầm ĩ. Ông ta lăn lộn trên mặt đất bẩn thỉu, cố gắng đứng dậy nhưng chưa kịp làm gì, Ngụy Tu đã nhanh chóng chớp lấy cơ hội, vung mạnh chiếc cặp lên người ông ta một lần nữa, sau đó túm lấy Long Điềm Điềm kéo chạy.

Long Điềm Điềm chạy theo Ngụy Tu, trong lòng lại khẽ hừ một tiếng đầy khinh thường.

Rõ ràng có thể đánh được, chạy cái gì mà chạy! Hơn nữa, Ngụy Tu này còn run rẩy đến mức trông còn thảm hơn cả cô lúc trang điểm.

Dù vậy, cuối cùng Ngụy Tu cũng quyết định liều một phen. Sau chuyện này, chỉ cần nắm được nhược điểm của cậu, mọi thứ sẽ dễ xử lý hơn.

Ngụy Tu kéo Long Điềm Điềm chạy về con đường mà cậu tìm thấy, cứ thế chạy mãi đến cuối phố. Long Điềm Điềm đuối sức đến mức không chạy nổi nữa, mà cái tên khốn Bạch Chính Quốc kia cũng chẳng đuổi theo kịp xa như vậy.

Cô thở hổn hển, nói với Ngụy Tu: “Không… không sao…”

Nhưng vừa rẽ qua một khúc quanh, Ngụy Tu lại tiếp tục kéo cô chạy tiếp. Lần này không còn chạy dọc theo đường nữa mà rẽ vào một công viên, len lỏi qua những tán cây, men theo con đường nhỏ đến một đình hóng gió khá vắng vẻ.

Lúc này, Ngụy Tu mới dừng lại, buông tay Long Điềm Điềm, hai tay chống lên mặt bàn đá, thở dốc như một con thỏ bị bầy sói xám đuổi chạy vòng quanh ba lần.

Khỉ thật.

Trên mặt Long Điềm Điềm không lộ ra cảm xúc gì, nhưng trong lòng lại âm thầm khinh bỉ. Cô vốn không thích kiểu người có tính cách nhát gan như thỏ con.

"Cảm ơn..." Long Điềm Điềm thấy Ngụy Tu thở dốc đến mức thất thần, cuối cùng vẫn nhịn không được mở miệng, giọng điệu có chút miễn cưỡng: "Cậu vừa rồi… lợi hại thật đấy."

Vừa dứt lời, cô đã cảm thấy buồn nôn với chính mình vì giọng điệu quá buồn nôn. Hệ thống lập tức điều chỉnh, giúp gương mặt cô bớt sưng đi một chút.

Cô có thể để lại dấu vết bàn tay trên mặt, có thể trông yếu đuối đáng thương, thậm chí khóe miệng còn có thể có chút vết máu, nhưng tuyệt đối không thể sưng đến mức như cái đầu heo. Như vậy thì chẳng còn chút mỹ cảm nào cả.

Nghe xong lời của Long Điềm Điềm, Ngụy Tu quay người nhìn cô. Đôi mắt cô long lanh nước, ánh nhìn đầy ỷ lại mà câuj chưa từng thấy bao giờ. Trong lòng bỗng nhiên nhảy dựng, tay run còn dữ dội hơn trước.

Long Điềm Điềm: ... Hối hận rồi, chiêu này có hơi phiền phức.

Long Điềm Điềm nghĩ bụng, hay là tìm cách khiến nam chính nằm liệt giường luôn nhỉ? Liệt nửa người hoặc trở thành người thực vật cũng được, sau đó cô có thể "dốc lòng chăm sóc" nam chính. Dựa theo xu hướng truyện ngọt hiện nay, đây cũng tính là một kiểu Tiểu Điềm Văn, cần gì phải khổ cực như vậy chứ?

Hệ thống lập tức phát hiện ra ý nghĩ này, điên cuồng gào thét: "Chủ nhân, đừng như vậy! Hiện tại cô không phải phản diện mà! Nhìn cậu ta xem, chẳng phải ngoại hình cũng khá ổn sao? Chỉ cần dạy dỗ thêm một chút, nhất định có thể biến thành dáng vẻ mà cô thích!"

Bị hệ thống làm ồn đến phiền, Long Điềm Điềm đành gạt bỏ suy nghĩ đó, ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế đá, lặng lẽ chờ Ngụy Tu hoàn hồn lại.

Ngụy Tu mất một khoảng thời gian rất lâu mới bình tĩnh lại, đến mức mặt trời sắp lặn sau núi rồi, cậu mới cứng đờ mở miệng: "Cha cậu… thường xuyên đánh cậu sao?"

Bầu trời đã tối dần, chỉ còn chút ánh sáng đỏ le lói nơi chân trời. Long Điềm Điềm đợi đến mức mất cả kiên nhẫn, không buồn giữ vẻ mặt ôn hòa nữa.

Cô không nhìn Ngụy Tu mà chỉ chăm chú dõi theo ánh hoàng hôn đang dần buông xuống, lạnh nhạt đáp: "Không phải chỉ đánh mình tôi đâu, mà là cả tôi và mẹ tôi."

Giọng điệu của Long Điềm Điềm vô cùng bình thản, nhẹ như gió thoảng mây trôi. Ngụy Tu khó có thể tưởng tượng được cô lại sống trong một gia đình như vậy. Ngụy Tu nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của cô, mím chặt môi.

Long Điềm Điềm vẫn tiếp tục nói: “Cũng không phải là thường xuyên đánh…”

Cô chỉnh lại biểu cảm một chút, sau đó xoay người nhìn thẳng vào Ngụy Tu, mỉm cười nhàn nhạt: “Mà là ngày nào cũng đánh.”

Chậc, Bạch Chính Quốc làm ca đêm hai ngày thì ba ngày chạy ra ngoài uống rượu, có khi còn mất hút hai ba hôm mới về.

Ngụy Tu nghe xong, hơi ngạc nhiên há miệng, nhưng lại không biết phải nói gì để an ủi cô.

Long Điềm Điềm đứng dậy, chậm rãi đi đến bên cạnh Ngụy Tu, đưa tay kéo nhẹ tay áo cậu, giọng nói mềm mại: “Vậy nên… có thể giúp tôi một chuyện được không? Tạm thời giữ hộ tôi số tiền kia…”

Đây chính là một cái cớ rất tốt để tạo liên kết.

Tính cách của Ngụy Tu vốn trầm ổn, nhưng sự lạnh lùng của cậu lại ăn sâu vào tận xương cốt. Phản ứng đầu tiên khi nghe chuyện này tất nhiên là muốn từ chối.

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, Long Điềm Điềm khẽ hít một hơi, cúi đầu tựa nhẹ lên vai cậu. Rất nhẹ, gần như không có trọng lượng, chỉ có hơi thở mỏng manh len lỏi qua lớp vải áo của Ngụy Tu, hòa vào làn không khí se lạnh, khẽ chạm vào một góc da thịt trên người cậu.

Ngay lập tức, cả người Ngụy Tu nổi da gà.

Ngụy Tu theo bản năng muốn tránh ra, nhưng Long Điềm Điềm khẽ khụt khịt, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào: "Cậu biết không, trước giờ chưa từng có ai vì tôi mà ra tay như vậy. Tôi đã sớm biết… cậu là một người rất tốt, rất rất tốt."

Hơi thở nhẹ nhàng của thiếu nữ hòa cùng cơn gió đêm se lạnh, khiến Ngụy Tu nhất thời không biết phải phản ứng thế nào, chỉ theo bản năng nói: "Tôi không phải..."

"Mẹ tôi là một người phụ nữ vô cùng tốt. Bà chăm chỉ, hay lải nhải, rất giỏi tiết kiệm, và còn rất đẹp nữa." Long Điềm Điềm ngắt lời, không để Ngụy Tu từ chối, tiếp tục nói: "Tôi không muốn nhìn thấy bà ấy bị đánh nữa. Tôi sợ lắm. Tôi không sợ có một ngày chính mình bị đánh chết, tôi chỉ sợ mẹ tôi sẽ bị đánh chết. Cậu hiểu không?"

Long Điềm Điềm cố tình nói như vậy. Trong nguyên tác, mẹ của cô quả thật bị bạo hành, nhưng chưa đến mức nghiêm trọng như cô kể. Hơn nữa, kể từ khi cô xuyên đến đây, Bạch Chính Quốc cũng không còn động tay động chân với hai mẹ con cô nữa.

Nhưng nói như vậy lại là cách dễ dàng nhất để chạm đến cảm xúc của Ngụy Tu - một người không có mẹ. Quả nhiên, cậu vốn định lùi về sau, nhưng bờ vai lại cứng đờ, đứng im không nhúc nhích.

Long Điềm Điềm tiếp tục nói: "Nếu là cậu, cậu cũng sẽ làm như vậy, đúng không? Tuy rằng tôi rất yếu, nhưng tôi vẫn muốn bảo vệ những người mà tôi quan tâm."

Màn đêm hoàn toàn buông xuống, đèn trong công viên dần sáng lên. Cô ngẩng đầu, nhìn Ngụy Tu từ dưới lên trên. Dấu vết bàn tay đỏ tím trên mặt cô dưới ánh đèn mờ vẫn có thể thấy rõ. Thế nhưng đôi mắt ấy lại vô cùng sáng, kiên định và quyết liệt đến mức khiến Ngụy Tu thoáng hoảng hốt.

"Làm ơn, giúp tôi đi." Giọng cô nhẹ nhàng, như thể chỉ cần một cơn gió thoảng qua là lời khẩn cầu ấy sẽ tan biến mất.

Ngụy Tu nhìn cô, lại nhớ đến buổi tối hôm đó, khi cô không do dự lao lên đối đầu với đám côn đồ.

Cuối cùng, Ngụy Tu gật đầu. Giọng nói vẫn ngắn gọn, thậm chí còn có chút bất đắc dĩ: "Được thôi."

Long Điềm Điềm bật cười, đôi mắt cong lên, sáng rực.

Ngụy Tu nhìn cô một cái, rồi nhanh chóng dời ánh mắt, thản nhiên nói: "Vậy tôi đi đây."

"Tê..." Long Điềm Điềm hít vào một hơi, sau đó ôm mặt. Ngụy Tu vừa quay sang nhìn, cô liền than thở, giọng thấp đến mức gần như lầm bầm: "Đau quá... cười đến đau luôn rồi..."

Ngụy Tu vừa đứng dậy, kết quả lại bị Long Điềm Điềm kéo lại. Lần này, cô trực tiếp nắm lấy đầu ngón tay cậu.

Phản ứng của Ngụy Tu y như bị ai đâm một nhát dao vậy. Không, phải nói là hôm đó bị đâm cậu còn chưa giật mạnh đến thế. Ngụy Tu lập tức hất tay cô ra, nhảy sang một bên như thể vừa chạm vào thứ gì đó cực kỳ đáng sợ.

Long Điềm Điềm: … Cái bộ dạng tam trinh cửu liệt này là sao? Có cần lập cho cậu một cái đền thờ không hả?

Dù trong lòng mắng thầm như vậy, nhưng cô vẫn rất nhập tâm vào vai diễn. Cô vội vàng đứng lên xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi chỉ định kéo tay áo cậu thôi. Tôi… tôi tối nay không thể về nhà được. Nếu về, cha tôi chắc chắn sẽ đánh chết tôi mất. Tôi muốn nói là..."

"Nhà tôi không tiện." Ngụy Tu lập tức cắt ngang.

Khỉ thật.

Long Điềm Điềm tức đến mức bật cười.

Nhưng cô vẫn tiếp tục nhập vai, giọng điệu đáng thương: "Cậu nghĩ nhiều rồi, ý tôi là… mặt tôi đau quá. Tôi không có tiền, cậu có thể mua giúp tôi ít thuốc mỡ được không? Tiện thể mua luôn hai cây kem cho tôi chườm lạnh, mai tôi còn phải đi học nữa."

Ngụy Tu hơi nhíu mày. Thật ra bây giờ đã đến giờ cậu phải về nhà. Ngoại trừ những buổi tự học buổi tối, trước giờ chưa từng qua đêm bên ngoài.

Ngụy Tu định nói: "Tôi trả lại tiền cho cậu, tự cậu đi mua chẳng phải được rồi sao?"

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Long Điềm Điềm, cuối cùng Ngụy Tu vẫn chỉ “Ừ” một tiếng, im lặng đi qua đường, vào tiệm thuốc mua thuốc mỡ, rồi tiện thể ghé cửa hàng tiện lợi mua kem.

Long Điềm Điềm đứng bên kia đường, nghiêm túc suy nghĩ: Hay là bảo hệ thống thao túng một chiếc xe nào đó tông Ngụy Tu nằm liệt luôn nhỉ?

Cô vốn quen đối đầu với nam nữ chính, thật sự không giỏi trong việc dụ dỗ người khác, đặc biệt là kiểu người chậm chạp như khúc gỗ này.

Hệ thống tận tình khuyên nhủ: "Chủ nhân, hãy nghĩ đến tiền trợ cấp hưu trí của cô, nghĩ đến số điểm tích lũy sau khi hoàn thành thế giới này đi! Nghĩ lại đi mà..."

Long Điềm Điềm rốt cuộc dẹp bỏ ý nghĩ muốn cho Ngụy Tu đo sàn, đúng lúc đó Ngụy Tu cũng chậm rì rì quay lại.

Cái kiểu chậm chạp này thật khiến người ta tức đến phát điên. Với tính cách bạo lực của cô, thật sự chỉ muốn lao lên đá cậu hai phát để cậu nhanh chân hơn một chút!

Thế nhưng, khi thấy Ngụy Tu băng qua đường, Long Điềm Điềm vẫn đứng dậy, giả bộ như một con thỏ nhỏ ngoan ngoãn chạy đến đón cậu, lễ phép nói lời cảm ơn, còn ngọt ngào bảo: "Anh thật tốt!"

Ngụy Tu: "…Đồ của cậu đây. Tôi thật sự phải về rồi, vừa nãy quản gia đã gọi điện thoại."

Long Điềm Điềm: … Thằng nhóc này, thật đúng là cứng rắn không biết điều mà!

Cô lập tức cụp mắt, biểu cảm ảm đạm thấy rõ. "Ồ… vậy cậu về đi, tôi…" Long Điềm Điềm cắn môi, chạm vào vết thương trên mặt, nhỏ giọng nói: "Tôi tự lo được, tôi sẽ ngủ lại đây một đêm..."

Ngụy Tu lại nhíu mày, môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng rồi vẫn im lặng.

Thấy phản ứng của Ngụy Tu, Long Điềm Điềm lập tức tranh thủ cơ hội: "Vậy… cậu có thể giúp tôi bôi thuốc không?"

Cuối cùng Ngụy Tu cũng chịu gật đầu.

Thông qua hai lần tiếp xúc, Long Điềm Điềm đã đại khái hiểu được tính cách cuảNguyj Tu, chính là cái loại "chính nhân quân tử" kinh điển mà cô ghét nhất khi còn đóng vai phản diện. Cứng nhắc, ngốc nghếch, khuôn phép cũ kỹ, nhưng chỉ cần tìm được điểm yếu thì có thể dễ dàng xoay như bánh tráng.

Nếu đổi một thân phận khác, với khả năng của cô, hiện tại đã có thể khiến Ngụy Tu quỳ xuống dỗ dành cô rồi. Nhưng vấn đề là… nhiệm vụ của cô lần này lại là công lược một người như vậy.

Khỉ thật, đúng là muốn chửi thề mà!

Người như Ngụy Tu thường thích những cô gái hoạt bát, linh động, dịu dàng mà xinh đẹp, kiểu như mấy tiểu sư muội trong môn phái hay những nữ hiệp giang hồ.

Mà nhân thiết nạn nhân đáng thương của cô hiện tại cũng không tệ chút nào.

Điểm tốt duy nhất của kiểu người này chính là: một khi đã để ý, một khi đã thích, thì sẽ cố chấp đến cùng. Đến lúc đó, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Cô không tin là không chọc thủng được lớp vỏ cứng nhắc của Ngụy Tu!

Hai người ngồi dưới ánh đèn đường nhàn nhạt, Long Điềm Điềm nghiêng đầu, để mặc cho Ngụy Tu bôi thuốc. Động tác của cậu rất nhẹ, hàng mày hơi nhíu lại, gương mặt dưới ánh đèn càng thêm sắc nét.

Long Điềm Điềm âm thầm điều chỉnh vị trí, tìm đúng góc độ thích hợp, sau đó nhẹ giọng nói: "Chỗ còn lại tôi tự làm được, cậu cứ về trước đi…"

Ngay lúc nói câu này, cô xoay đầu lại, vừa vặn đυ.ng trúng mặt Ngụy Tu. Chóp mũi khẽ chạm nhau, khoảng cách gần đến mức có thể nghe rõ hơi thở của đối phương.

Ngụy Tu sững sờ trong giây lát, sau đó phản ứng cực mạnh, lập tức bật người ra sau, suýt chút nữa ngã lăn ra đất.

Long Điềm Điềm vội vàng kéo Ngụy Tu lại, nhưng lại bị cậu hất ra.

Ngụy Tu đứng dậy, lùi vài bước, sau đó quay đầu nói: "Tôi đi đây."

Rồi cậu thật sự bắt một chiếc taxi, đi thẳng không quay đầu lại.

Long Điềm Điềm ngồi bên lề đường, nghiêm túc suy nghĩ làm sao nhanh chóng thu phục kiểu người như Ngụy Tu. Cô cố gắng hồi tưởng lại những thế giới khác mà mình từng trải qua, xem kiểu tính cách này thường không chịu nổi loại "công lược" nào nhất.

Tiểu sư muội? Nữ hiệp? Hay là… yêu nữ Ma giáo gợi cảm, đầy mưu mô thủ đoạn?

Khỉ thật.

Long Điềm Điềm vẫn cảm thấy có thể dùng biện pháp đơn giản và thô bạo hơn, nhưng ý nghĩ ấy cứ lởn vởn bên bờ vực phạm tội.

Hệ thống bị dọa đến phát điên, gấp gáp khuyên răn: "Không được đâu, chủ nhân! Bây giờ độc giả không còn thích cưỡng chế tình cảm nữa đâu! Động một chút là bị chê bai về tam quan ngay! Đây là Tiểu Điềm Văn, nếu chỉnh thành quá nặng nề thì sẽ bị khóa truyện đó!"

Long Điềm Điềm đành từ bỏ những suy nghĩ phản nhân loại, đứng dậy chuẩn bị về nhà.

Vừa đi, cô vừa hỏi hệ thống: "Vừa rồi bảo ngươi ghi hình lại, đã lưu xong chưa?"

"Đã lưu, đã lưu! Tôi còn chụp được mấy bức ảnh mỹ học, có thể chèn xen kẽ vào trong sách. Còn nữa, tôi vừa chỉnh sửa lại nội dung cuộc trò chuyện giữa hai người, làm cho Ngụy Tu trông lãng mạn hơn, đã biên tập thành văn bản và đăng tải rồi, cô muốn xem không?"

Long Điềm Điềm vừa nhìn qua thì thấy cũng ổn, nhưng ngay khi thấy mấy tấm ảnh chụp, cô lập tức cạn lời.

Hai người bọn họ trong ảnh có tư thế mờ ám đến mức trông cứ như một đôi đang yêu. Hơn nữa, phần văn bản đi kèm cũng khiến cô thấy xấu hổ không chịu nổi, sự kháng cự của Ngụy Tu toàn bộ bị chỉnh sửa thành ngượng ngùng, còn cảnh cậu mua thuốc và bôi thuốc lại bị biên tập thành hành động chủ động chăm sóc đầy dịu dàng.

Phía dưới phần bình luận, người đọc thi nhau hú hét gọi Ngụy Tu là "ấm áp quá trời ơi!".

Long Điềm Điềm đọc đến muốn nghẹn họng, nhưng đây đúng là xu hướng thị trường bây giờ. Ngược thân ngược tâm kiểu cũ đã bị đào thải từ lâu, giờ đây các tiểu thuyết chỉnh sửa đều phải theo khẩu vị của độc giả. Đường hóa học rẻ như cho không, chỉ cần vài câu thoại ngọt ngào, cộng thêm một số cảnh quay mờ ám, thế là thành công đẩy tiến độ tình cảm lên một bậc.

Long Điềm Điềm "tặc tặc" lật hai trang rồi đóng lại. Cô ra lệnh cho hệ thống xóa hết vết thương trên mặt, chỉnh lại váy áo cho sạch sẽ, sau đó chuẩn bị bắt xe về.

Đúng lúc đó, bên cạnh bỗng có người huýt sáo về phía cô.

Long Điềm Điềm: … Ồ, có người gan to đấy. Đúng lúc tay đang ngứa đây!

Cô nghiêng đầu nhìn sang, liền thấy hai gã trai ăn mặc trông cũng tạm được, nhưng ánh mắt thì không thành thật chút nào. Cả hai cứ nhìn chằm chằm vào đôi chân lộ ra dưới làn váy của cô.

Hệ thống lặng lẽ nhìn hai người đó, trong lòng vô cùng đồng cảm với bọn họ.

Chơi lưu manh mà lại đi động vào Thiên Sơn Đồng Mỗ? Quả thật là tự tìm đường chết.

Long Điềm Điềm siết chặt ngón tay, các khớp ngón phát ra tiếng răng rắc. Cô đứng yên tại chỗ, hai gã kia cũng đứng lại.

Một tên ngậm điếu thuốc, nhếch miệng hỏi: "Tiểu muội muội, đi một mình à?"

Hệ thống lập tức tự động cường hóa tứ chi của Long Điềm Điềm. Dù sao thì đối phó với mấy tên côn đồ như thế này còn dễ hơn nhiều so với việc cố gắng thu phục nam chính.

Nhưng đúng lúc Long Điềm Điềm chuẩn bị ra tay, cô bỗng nhiên đổi ý.

Cô nở một nụ cười ngọt ngào với hai tên lưu manh, sau đó bất ngờ quay đầu, chậm rãi bước về phía công viên vắng vẻ.

Hai tên đó tưởng rằng gặp được cơ hội tốt, liền hí hửng bám theo sau.

Hệ thống lặng lẽ thắp hai ngọn nến trong lòng.

— Nửa giờ sau.

Long Điềm Điềm từ sau hòn giả sơn chui ra, vẻ mặt thỏa mãn, trên người còn vương vài vệt máu nhỏ.

Cô tìm một băng ghế ngồi xuống, chậm rãi lau tay, rồi nói với hệ thống: "Gọi cho Ngụy Tu đi."

Hệ thống lập tức dọn dẹp "tàn cuộc" phía sau hòn giả sơn, nơi hai tên lưu manh giờ đã biến thành hai cục máu me bầm dập không ra hình thù. Sau đó, nó kết nối cuộc gọi đến Ngụy Tu.

Bên kia bắt máy khá muộn, giọng nói có vẻ vừa tỉnh ngủ.

Vừa nghe máy, Long Điềm Điềm lập tức bật khóc, giọng đầy hoảng loạn: "Ngụy Tu! Cứu tôi với… tôi… A!"

"Mau cứu tôi! Bọn họ... bọn họ muốn làm hại tôi! Tôi đang ở công viên lúc nãy, mau tới đi… hu hu hu…"

Long Điềm Điềm nói xong thì lại hét thêm hai tiếng, sau đó ra hiệu cho hệ thống cúp máy.

Ngay lập tức, cô chậm rãi tựa lưng vào ghế, bật cười.

Gió đêm hiu hiu thổi qua, thiếu nữ nhắm mắt lại, đôi môi đỏ đến mức diễm lệ khẽ nhếch lên, cả khuôn mặt tràn đầy vẻ mãn nguyện, trông không khác gì một con ác quỷ vừa mới hút máu xong.

Chiếc váy trắng tinh dưới nụ cười của cô trở nên bẩn thỉu đến thảm hại. Vạt váy bên sườn lặng lẽ bị kéo xộc xệch, trên mặt lại xuất hiện dấu tay đỏ rực cùng vài vết thương nhỏ, mái tóc xõa tung rối bời, cả người trông thê thảm đến mức khiến người ta không đành lòng nhìn.

Cô rung rung đôi chân, khe khẽ ngân nga một giai điệu, kiên nhẫn chờ con mồi cắn câu.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Ngụy Tu: "Tôi chỉ tò mò một chuyện thôi… làm sao cậu biết số điện thoại của tôi?"

Long Điềm Điềm: "Nếu tôi muốn biết, ngay cả cái qυầи ɭóŧ cậu mặc màu gì tôi cũng tra ra được."