Hôm Nay Cũng Là Một Ngày Vất Vả Làm Công Trong Làng Giải Trí

Chương 7: Khóc là sẽ mất mười nghìn đó

Không thể khóc, mình không thể khóc, khóc là sẽ mất mười nghìn đó.

Nhóc quê mùa đúng là rất thật thà, Biên Thời thở hổn hển đẩy thứ của mình vào sâu trong huyệt mềm hơn, không cần phải tốn chút trấn áp đồ nhà quê nên anh ta hạ ghế xuống sâu hơn chút, cái tay rảnh rỗi thì cùng miệng chơi vυ' và đầu ti của đồ nhà quê.

Huyệt mềm mất kiểm soát co rút không ngừng, Biên Thời sảng khoái hừ một tiếng, giọng nói khàn khàn trong trẻo của thiếu niên vừa gợϊ ȶìиᏂ vừa dụ dỗ người ta.

“Haah…” Đường Nhân cũng mất khống chế hét lên.

Thôi xong, mười nghìn tệ!

Cô vội che miệng lại.

Biên Thời lại hôn lên cằm và vành tai cô, đồ nhà quê lại phát ra tiếng ư ử trong cổ họng như mèo con, khiến Biên Thời ngứa tim, chim cũng ngứa.

Hơi thở nặng nề vang vọng bên tai, hơi thở nóng ướt phả vào chiếc cổ nhạy cảm, khiến toàn thân Đường Nhân lập tức nổi da gà.

Khổ quá.

Đường Nhân chưa từng trải qua loại cảm giác này, cô không thể tận hưởng trọn vẹn như mấy phụ nữ trưởng thành đó, cô chỉ cảm thấy khó chịu đến kỳ lạ, chỉ có thể rên thành tiếng mới giải tỏa được chút.

Nhưng người đàn ông tự cao tự đại đó không cho cô nói.

Đường Nhân chịu đựng cực khổ, cũng không biết màn tra tấn này khi nào mới kết thúc.

"Kêu lên đi."

Tên kiêu ngạo đó ra lệnh.

"Hức hức hức..."

"Tôi bảo cô kêu, chứ không bảo cô khóc!"

Đôi mắt hạnh đào của đồ nhà quê sưng húp, lẩm bẩm giải thích: "Tôi không khóc, anh không thể trừ tiền của tôi."

Mẹ nó, cái miệng thúi này mà không nói được điều anh ta thích nghe vậy thì im luôn đi, đừng nói nữa, Biên Thời hôn cái miệng khó ưa của nhóc quê mùa, không ngờ vị lại khá ngon.

Anh ta lè lưỡi dùng hết sức khuấy động nước bọt trong miệng đồ nhà quê, tóm lấy cái lưỡi đang cố né tránh của cô.

Tránh cái gì mà tránh?

Thưởng cho cô nụ hôn đầu tiên của ông đây, hời chết cô rồi.

Hừ!

Tư thế này khó tiến vào sâu hơn nên Biên Thời ôm đồ nhà quê nghiêng sang một bên, treo một chân của cô lên cánh tay rồi sau đó nhấp nhẹ, di chuyển eo hông từ dưới lên trên.

"A…Sâu quá!"

"Sao? Sướиɠ không?" Biên Thời thở hổn hển hỏi.

"Huhuhu… Khó chịu."

"Khi nào thì anh mới xong thế?"

Mới chỉ có năm phút, mặc dù đau đớn khó chịu nhưng thời gian lại ngắn, cho nên kỳ thật Đường Nhân cũng không có khổ sở như vậy, nhưng bây giờ cô đang thật sự thật sự khổ.

Phải mất năm phút mới đổi tư thế, tên kiêu ngạo đó cũng chẳng hề có dấu hiệu xìu xuống.

Còn không thể khóc.

Đường Nhân nhìn ra ngoài cửa sổ xe với mặt đau khổ mơ màng.

"Ah…"

Đường Nhân nảy mạnh lên, huyệt mềm siết chặt mãnh liệt.

"Fuck!"

Đầu của Biên Thời nóng lên, cuối củng không thể giữ được tϊиɧ ɖϊ©h͙ nữa, do đó quyết tâm dùng sức đâm thọc dươиɠ ѵậŧ, rồi bắn dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc quánh vào tử ©υиɠ của đồ nhà quê.

"La cái gì thế?"

Bắn sớm khiến Biên Thời rất là bực, nhưng hai lần xuất tinh cũng khiến anh ta loại bỏ được hết tác dụng của thuốc.

Đường Nhân run rẩy chỉ tay ra ngoài xe.

"Làm sao bây giờ? Bên ngoài có người."

Thấy xe bảo mẫu cuối cùng cũng ngừng rung lắc, quản lý gõ cửa kính xe.

"Quả nhiên trong biệt thự của cậu có phụ nữ."

"Tôi cũng tìm thấy một cái camera cực nhỏ, chỗ này không ở được nữa."

===========

Liên hệ mình qua Telegram khi bạn mua combo sẽ có deal giảm giá là 10% thêm cho bạn ó. Telegram: https://t.me/trish_nguyen