Lúc Ôn Thần quay về khách sạn đã là một giờ sáng.
Cố Dĩ An đã uống một viên thuốc ngủ nhưng vẫn còn chưa thấy buồn ngủ, nghe thấy âm thanh bên ngoài, cô đoán là Ôn Thần đã về.
Ôn Thần mở cửa phòng ngủ, thấy cô vẫn còn chưa ngủ: “Không ngủ được?”
“Ừm.” Cố Dĩ An ngồi dậy, lúc anh lại gần mép giường, cô lập tức ngửi thấy mùi rượu và thuốc lá.
“Anh tứ và Yến Tống uống rượu, anh chỉ uống trà.” Ôn Thần cũng ngửi thấy mùi rượu và thuốc lá trên người mình, quả thật có hơi nồng: “Với cả anh chỉ hút có một điếu mà thôi."
Không muốn cô bị ám mùi nên anh vừa cởϊ áσ sơ mi vừa bước đến phòng tắm: “Anh tắm đã.”
Thấy anh đi vào phòng tắm, Cố Dĩ An mới nhớ ra là áo tắm và khăn tắm cô đã mang đi giặt hồi chiều rồi, mặc dù đã khử trùng và sấy khô nhưng vẫn chưa mang vào lại.
Ôn Thần đang tắm nước lạnh ở bên trong, rõ ràng là anh đã rất cố gắng để kiềm chế nhưng ban nãy nhìn thấy Cố Dĩ An ngồi ở trên giường, trong đầu anh vẫn xuất hiện những ý nghĩ không nên có.
Dươиɠ ѵậŧ bên dưới dựng thẳng đứng, nó đã cương lên cứng ngắc, nước lạnh dội từ trên đầu xuống như đang cố dập tắt đi du͙© vọиɠ đang cháy bừng lên trong cơ thể.
“Cốc cốc.” Có tiếng đập cửa.
Tắt vòi hoa sen đi, ngoài cửa truyền đến giọng nói của Cố Dĩ An: “Trong đó không có khăn tắm.”
Nhìn thấy trên giá quả thật trống không, Ôn Thần khẽ thở dài, chỉ cảm thấy miệng lưỡi đều khô khốc, anh đi đến bên cửa, dươиɠ ѵậŧ đang dựng đứng giữa hai chân chuyển động theo bước chân, thậm chí còn cương to hơn ban nãy.
Ôn thần chỉ hé cửa ra một chút, Cố Dĩ An thò tay vào, nhìn thấy khăn tắm trên tay cô, anh không cầm lấy mà dùng giọng điệu thăm dò: “Có dám vào đây không.”
“Anh muốn em vào đó à?” Giọng điệu của Cố Dĩ An hơi kɧıêυ ҡɧí©ɧ, giống như đang quay lại lúc đánh cờ cùng anh ở nhà họ Ôn trong quá khứ
“…” Thú vị đấy.
Ôn Thần cũng bắt đầu kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Đương nhiên là anh muốn em vào đây rồi, quan trọng là em có dám vào không.”
“Đương nhiên là em không dám.” Cô thẳng tay ném khăn tắm xuống đất.
Hành động bất ngờ này của cô khiến anh trở tay không kịp.
“Chậc chậc, đúng là đồ vô lương tâm.” Ôn thần nhặt khăn tắm lên để lau tóc, càng lau càng cảm thấy rất buồn cười, anh cũng cảm thấy bản thân dường như rất thích phương thức sống chung với Cố Dĩ An như vậy.
Chỉ là… Có thể uống thêm một chút canh thịt nữa thì càng tốt.
Nhưng mà nóng vội quá thì sẽ doạ “thịt” chạy mất.
…
Ra khỏi phòng tắm, Ôn Thần chỉ quấn một cái khăn tắm ở bên hông, thấy Cố Dĩ An đang ngồi ở trên giường gõ bàn phím, anh đi đến nhìn vào đống mật mã dày đặc trên màn hình, lập tức hiểu ra cô đang muốn bẻ khoá camera giám sát: “Vô ích thôi, camera giám sát ở nhà họ Cố đều bị em vạch trần ra hết rồi, cha em cũng không phải kẻ ngốc, ông ta chắc chắn đã tắt hết chúng từ lâu rồi.”
“Dù sao cũng phải thử.” Vẻ mặt Cố Dĩ An rất kiên định, không hề dừng tay.
“Em gõ nhiều mật mã như vậy không bằng xem cái này của anh.” Anh lấy ra di động từ trong chiếc quần tay dưới đất, mở ra một app trên đó rồi đưa đến trước mặt cô: “So với cái kia của em còn tốt hơn.”
Nhìn thấy khuôn viên của nhà họ Cố hiện lên rõ nét trên màn hình, còn có phòng khách, thậm chí còn nghe thấy âm thanh đám nhân viên bảo vệ nói chuyện với nhau…
Cố Dĩ An lộ ra vẻ kinh ngạc: “Anh cài người vào nhà họ Cố?”
Ôn Thần đáp lại cô bằng một ánh mắt không đứng đắn, giống như muốn nói với cô rằng: Giờ em mới biết à?
Cố Dĩ An nhớ đến đêm đó người đàn ông này có thể từ Hoa Thành đuổi đến nhà họ Cố nhanh như vậy, còn kịp thời bảo Thượng Quân Ngạn liên lạc với Lục Diệu điều động quân đội từ khu vực Hoa Bắc đến, chắc chắn anh biết Thượng Quân Sách cũng ở nhà họ Cố!
“Nhà họ Cố vẫn luôn có tai mắt của anh? Trước khi em gả cho anh cũng có?”
Ôn Thần lắc lắc ngón tay: “Sửa lại một chút, là vẫn luôn có tai mắt của Thượng Quân Ngạn, lòng dạ anh vẫn còn chưa thâm sâu đến vậy.”
Anh hơi cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt cô: “Tâm tư của anh đều đặt hết lên người em rồi, làm gì có thời gian rảnh mà quan tâm đến người khác.”
Đôi mắt anh hiện lên ý cười trêu chọc, nhìn vào mắt cô mấy giây lại dần trở nên nghiêm túc: “Chỉ đặt trên người em là đủ rồi, bởi vì anh muốn để em cảm nhận được tất cả sự tốt đẹp trên thế gian này giống như anh, ví dụ như…tình yêu.”
Lời vừa dứt cũng là lúc môi anh đã hôn xuống môi cô.
Cố Dĩ An cũng không biết nụ hôn này trở nên mất kiểm soát như thế nào, đợi não cô phản ứng lại thì đã bị Ôn Thần đè dưới thân.
Môi anh có hơi lạnh, đầu lưỡi cũng lạnh, thân thể càng lạnh hơn…
Cứ như vậy, trong lòng thì chống cự lại nụ hôn của anh, nhưng tay thì lại nắm chặt lấy ga trải giường, cô ép bản thân mở miệng ra đón lấy nụ hôn của anh, môi lưỡi triền miên tạo nên loại cảm giác không nói nên lời.
Mãi cho đến khi tay của Ôn Thần bắt đầu lần xuống bên dưới, váy bị anh vén lên, cảm giác được tay anh đang lướt dọc theo đùi hướng lên phía trên, lòng bàn tay thô ráp bắt đầu vuốt ve phía trong đùi…