Ôn Thần hiểu rõ chỉ cần bản thân nói ra lời thô tục cũng đồng nghĩa với thất bại trong việc quản lý cảm xúc cá nhân. Vì anh trước giờ chưa hề nóng nảy. Nghĩ kĩ lại sống hơn 30 năm nay mà mỗi lần mất khống chế cảm xúc toàn liên quan đến người phụ nữ trước mặt này.
Đặc biệt là lúc nhìn thấy cô nghe được mấy lời nói không hay mà không hề có cảm giác tức giận khiến anh càng điên hơn.
“Hừ Cố Dĩ An đúng là đủ bản lĩnh đấy!”
“Ôn Thần tôi thật sự khâm phục. Tôi đã rất lâu rồi chưa từng khâm phục một người nào như thế! Cố Dĩ An em là người phụ nữ đầu tiên làm tôi tâm phục khẩu phục.”
Anh ném hết thuốc và bông tăm xuống dưới sàn bước xuống giường sau đó đi thẳng ra ngoài cửa phòng không hề quay đầu lại.
Nghe thấy tiếng đóng cửa bên ngoài, Cố Dĩ An biết Ôn Thần đi rồi. Có lẽ anh ấy rất tức giận? Nếu không sao có thể đóng cửa mạnh như thế.
Ha…
Khóe môi Cố Dĩ An không tự chủ kéo lên, trong lòng nghĩ đàn ông cũng như một người già vậy. Anh cũng biết tức giận chỉ là che giấu quá sâu, ít để lộ ra ngoài mà thôi.
Tự dưng cô nhớ đến cảnh mấy năm trước Ôn Thần tự mình đưa quân ra Syria để đổi con tin với mấy thành phần khủng bố…
Lại nghĩ đến lời Tô Tình nói tối hôm đó đi công tác ở bên Hoa Đông nhưng nghe tin cô bị bắt cóc trở về nhà họ Cố. Người đàn ông này không quan tâm gì chỉ ký xong hợp đồng liền liên lạc với quân khu bên này để mượn máy bay trực thăng về Bắc Thành.
Bổ não một chút về cảnh Ôn Thần mang theo cả quân đội vây quanh nhà họ Cố thật sự chẳng còn gì để sợ nữa.
Một người lớn gan như vậy, cách làm việc điên khùng như vậy sao có thể để người khác dắt mũi làm trò hề?
Mấy ngày nay cũng coi như hiểu biết thêm nhiều thứ về anh.
Ban đầu lựa chọn kết hôn với anh chính là bởi vì cô cảm thấy anh là một người ấm áp hiền dịu như con cừu. Đâu biết được…người đàn ông này không phải cừu mà là sói hơn nữa còn là một con sói hoang dại.
Quy tắc sinh tồn: Nếu không muốn bị sói ăn thịt thì cũng chỉ có hổ dữ hơn sói.
Đây cũng là lý do vì sao Cố Dĩ An chọc giận Ôn Thần, bởi vì cô không muốn trở thành “vật bị nắm trong tay” của bất kì ai.
…
Triều Đường.
Trong một căn phòng đấu vật trong Tứ Lâu các xuất hiện tiếng mắng mỏ không ngừng của Yến Tống.
“Mẹ! Cậu ra tay nặng thế làm gì !”
“A! Má ơi! Cậu muốn đánh chết người anh em của tôi à!”
“Aa! Anh tư ơi anh mau kêu dừng tay đi! Tên nhóc con này đánh chết em mất.”
Lục Diệu có thể nhìn ra được cậu lớn nhà mình tâm trạng không vui.
Đặc biệt là lúc nhìn thấy Ôn Thần cởi đồ thay lên đồ đánh nhau. Nhìn thấy vết cào vô cùng rõ ràng ở trên vai chắc chắn có liên quan đến Cố Dĩ An.
Sau khi kêu ngừng, Yến Tống mới giữ lại được mạng nhỏ nhanh chóng chạy xuống đài. Lúc xuống còn không quên nói kháy Ôn Thần thêm vài câu.
“Con mẹ nó ai đi chọc cậu thế mới chạy đến chỗ tôi để xả giận. Cũng may hôm nay có anh tư ở đây nếu không cũng không biết có bị tên nhóc nhà cậu đánh chết hay không nữa.”
Ôn Thần tháo khung bảo vệ răng xuống cũng cởi luôn cả bộ đồ bị mồ hôi làm ướt đẫm trực tiếp nằm lên sàn với tư thế chữ đại, hít thở, hai mắt nhìn lên trần nhà. Trong đầu toàn câu nói của Cố Dĩ An: Trao thân cho anh là vì muốn cảm ơn anh.
Thì ra chỉ có cảm ơn ngoài ra không có chút rung động nào cả…
Nhưng chỉ cần nghĩ đến lúc mất khống chế cảm xúc nói nặng lời với cô anh lập tức ngồi dậy đấm một quyền thật mạnh lên mặt sàn.
Không sai, anh rất hối hận đã nói ra những lời đó còn vô cùng hối hận.
Hít sâu một hơi, vừa mắng thầm bản thân hèn hạ ở trong lòng vừa đi ra khỏi đài thi đấu.
Mẹ kiếp! Bản thân có bao nhiêu ti tiện! Sao cứ phải nhìn trúng một người phụ nữ vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn cơ chứ.
Yến Tống thấy anh đi về phía phòng thay đồ cũng nhanh chóng gọi Lục Diệu ở bên cạnh.
“Anh tư nhìn kìa, tên nhóc này đánh xong liền đi! Mẹ nó! Đến câu xin lỗi cũng không thèm nói!”
“Đánh bầm dập gương mặt đẹp trai này xong thì rời đi à?” Yến Tống rất không phục chạy theo.
“Ôn Thần mẹ cậu đứng lại cho ông!”
Ôn Thần cứ như không nghe thấy đi thẳng vào phòng thay đồ xong khóa trái cửa.
Yến Tống đến trước cửa không vào được tức giận đến mức đạp cửa.
“Ôn Thần cậu chó thế!”
Cửa tự động chặn âm thanh, Ôn Thần đến cả tắm cũng không tắm thay xong quần áo liền đi ra. Lúc mở cửa còn lạnh lẽo nhìn về phía Yến Tống một cái.
“Mấy ngày nay giúp tôi trông chừng Cố Dĩ An bên kia.”
“…” Mẹ! Yến Tống tức đến không xong.
“Cậu đánh tôi thành ra như vậy còn bắt ông đây giúp cậu làm việc?”
Ôn Thần không quan tâm đến cậu ta nữa mà đi đến trước mặt Lục Diệu nói:
“Đi đây, nói với Ngôn Ngôn là ngày khác anh lại đến thăm con bé sau.”
“Không muốn nói gì với em à?” Lục Diệu nhìn anh một lúc cảm thấy nên nhắc nhở anh vài câu.
“Anh làm ra chuyện lớn như vậy thì phải tự mình đi thu dọn lấy. Cố Hoa Đông bên kia một mực khẳng định anh chính là người nổ bom, nói là bị anh …
“Tùy ý ông ta thích cắn sao thì cắn.” Ôn Thần ánh mắt khinh miệt nói:
“Chỉ là một con chó giữ cửa thôi, để xem ông ta còn hống hách thêm được bao lâu.”