Hà Khải Tân nghe nói rằng tên hồ ly Ôn Thần đã hành động.
Quả nhiên, trong vài ngày tới, liên lạc với người phụ trách dự án Ngự cảnh uyển mới biết được rằng một công ty bất động sản ở Bắc Thành đã cố ý tiếp quản ngự cảnh uyển, ra giá 1,2 tỷ nhân dân tệ, cao hơn nhà họ Ôn hơn 600 triệu, điều đầu tiên Yến Tống nghĩ đến là chuyện này có liên quan đến Thượng Quân Sách: “Thượng Quân Sách sẽ không muốn cướp lấy tòa nhà chưa xây xong ở Ngự cảnh uyển của nhà họ Ôn của cậu chứ?”
“Hắn muốn lấy lòng nhà họ Cố.” Ôn Thần xé hợp đồng thành hai nửa, vứt vào thùng rác, không hề tức giận: “Nếu hắn muốn lấy lòng, thì hãy nhường cho hắn cơ hội tốt này vậy.”
Anh không muốn làm loại làm ăn lỗ vốn như vậy, hiện tại vừa lúc thuận nước đẩy thuyền đưa cho Thượng Quân Sách.
Về phần Cố Hoa Đông, nếu ông ta thích tiền, vừa hay lần này để ông ta ăn đủ.
...
Sau khi Cố Dĩ An biết rằng cha mình Cố Hoa Đồng vì để bán Ngự cảnh uyển với giá cao đã chọn một công ty bất động sản khác, cô chỉ cảm thấy ghê tởm trước hành vi của bọn họ.
“Đây là thể diện của vợ chồng bọn họ, trong mắt bọn họ chỉ có tiền và quyền. Nếu không phải lúc trước Ôn Thần nguyện ý tiếp quản Ngự cảnh uyển dưới danh nghĩa tập đoàn nhà họ Ôn, thì liệu có các công ty bất động sản khác có quan tâm đến tòa nhà chưa xây xong ở Ngự cảnh uyển không?”
Mắt cô tràn đầy sự ghét bỏ cha mẹ mình, như thể cô không có tình cảm với họ.
Tô Tình cũng cảm thấy nhà họ Cố lần này làm quá tàn nhẫn, đặc biệt là sau khi biết nhà đầu tư đứng sau lưng công ty bất động sản kia là Thượng Quân Sách: “Vậy kế tiếp em định làm gì?”
“Chưa định làm gì, đợi Ôn Thần công tác xong trở về, chúng ta sẽ lập tức về Tương Thành.”
Cố Dĩ An đã quyết tâm không để Ôn Thần phải đi theo sự sắp xếp của nhà họ Cố.
Mặc dù buổi chiều mẹ của cô, Thượng Huy đến gõ cửa, không màng hình tượng khóc lóc ăn vạ, muốn ép cô trở về nhà họ Cố ăn cơm, cô cũng quyết đoán cự tuyệt, không thèm để ý.
Thượng Huy gõ cửa mắng: “Tao đúng là nuôi một con sói mắt trắng! Nuôi con chó còn nghe lời hơn đứa con gái như mày!”
Cố Dĩ An đứng phía sau cửa chỉ giật khóe miệng chế giễu, đeo tai nghe nghe nhạc, chặn hoàn toàn âm thành bên ngoài.
Bên tai trở về im lặng, chắc là mẹ cô đã đi rồi, cô mở cửa định xác nhận, nhưng đột nhiên trước mắt tối sầm lại.
Là Thượng Huy.
Thượng Huy bịt mũi Cố Dĩ An bằng một chiếc khăn tay có xịt thuốc, làm ngất cô, sau đó kêu người đến kéo cô đi.
...
Sau khi Cố Dĩ An tỉnh dậy, thấy cô đang ở trong nhà họ Cố, nhớ rằng trước khi nhìn rõ người đó, đã bị người đó bịt mũi bằng khăn tay...
Cô cố gắng xuống giường, đi xuống lầu thì nhìn thấy cha mình Cố Hoa Đông, mẹ mình Thượng Huy và anh trai họ thứ nhất Thượng Quân Sách đang ngồi trong nhà ăn, lập tức biết tại sao mẹ cô lại cố tình chọn bữa cơm tối nay.
Bởi vì Ôn Thần đến Hoa Thành công tác, có một dự án cần thảo luận ở đó, tòa nhà đang xây dở ở Ngự cảnh uyển làm chậm trễ quá nhiều thời gian của anh.
Hoa Thành cách Bắc Thành 300 km, Ôn Thần dù muốn quay lại cũng phải mất ba giờ lái xe.
“Dĩ An tỉnh rồi sao, qua đây ăn cơm đi, Quân Sách cũng vừa mới tới.” Thượng Huy nhiệt tình chào đón cô, trên mặt nở nụ cười hiền từ.
Nếu cô không biết khuôn mặt xấu xí của bà ta, Cố Dĩ An sẽ thật sự tin rằng bà ta là một người mẹ tốt quan tâm đến cô.
Cô chậm rãi đi xuống lầu, đi đến bên bàn ăn, liếc nhìn Thượng Quân Sách rồi lại nhìn bữa ăn thịnh soạn trên bàn, trong lòng vô cùng chán ghét.
“Dĩ An, về sau anh sẽ ở lại Bắc Thành, không về nước Anh nữa.” Thượng Quân Sách chủ động lên tiếng, cũng không phát hiện cô có điều gì khác thường.
Sau khi Cố Dĩ An cười lạnh một tiếng, cô lại đưa ánh mắt nhìn về phía hắn: “Anh biết vì sao bây giờ tôi lại ở nhà họ Cố sao?”
Thượng Huy nghe vậy, nụ cười trên mặt nhất thời hơi hoảng loạn, sợ cô sẽ nói chuyện bản thân bị bà ta đánh ngất, vội vàng kéo cô ngồi xuống: “Đừng đứng nói chuyện nữa, đồ ăn sắp nguội rồi, qua đây ăn trước đi.”
“Cút!” Cố Dĩ An ném mạnh tay bà ta ra, trong mắt chứa đầy chán ghét: “Đừng dùng bàn tay dơ bẩn của bà đυ.ng vào tôi!”
“Hỗn láo!” Cố Hoa Đông đập bàn đứng lên: “Sao lại nói chuyện với mẹ mày như vậy! Nhà họ Cố đã nuôi nấng mày hơn hai mươi năm! Không phải để mày đến đây phát điên!”
“Ông cũng biết tôi bị điên sao?” Cố Dĩ An kích động, trong đôi mắt đỏ hoe tràn đầy hận ý: “Ông biết người điên khi phát điên sẽ làm gì sao?”
Cô nhanh chóng vào phòng bếp, cầm con dao bếp chém mạnh vào bàn ăn! Mặt bàn đá cẩm thạch bị nứt toác ngay lập tức.