Cố Dĩ An cảm nhận được độ cứng của vật dưới eo của mình, biết Ôn Thần lại muốn rồi.
“Em đi tắm đã.”
Không từ chối là bởi vì cô cũng muốn một trận hoan ái để xóa bỏ cảm giác bức bối trong lòng.
Vì mỗi lần đến nhà họ Cố cô đều cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Ôn Thần biết mục đích đi tắm của cô là gì nên cũng không vạch trần liền đi xuống.
“Anh cũng đi tắm.”
…
Ôn Thần tắm ở phòng bên ngoài, sau khi tắm xong nhìn thấy mấy chục cuộc gọi nhỡ đến từ Yến Tống và Lục Diệu.
Anh liền gọi lại cho Yến Tống :
“Có chuyện gì ?”
“Cuối cùng cũng bắt máy! Tôi còn tưởng bị cậu bị Thượng Quân Sách làm cho đi đời nhà ma rồi chứ!” Yến Tống đang lái xe đến thẳng khách sạn.
“Có lẽ anh Tư cũng đến rồi.”
“Thượng Quân Sách đến chỗ của tôi ?”
“Ở ngay đối diện cậu đó.”
“Ồ…” Anh không nhịn được châm một điếu thuốc.
“Hắn dũng cảm đấy. Đúng là không sợ chết mà.”
“Tôi còn chưa mạnh tay với hắn ta.” Ôn Thần nhàn nhã hút thuốc nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt.
“Tối nay mấy người bọn cậu đừng tới sớm. Tôi phải dạy dỗ hắn.”
“Cậu muốn làm như thế nào ?”
“Cậu không cần quan tâm đâu. Tôi sẽ giữ lại một mạng cho Thượng Quân Ngạn chơi.”
…
Cố Dĩ An trong phòng tắm uống thuốc xong đợi đến lúc có cảm giác mới ra ngoài tìm Ôn Thần.
Cô quấn khăn tắm từ trong bước ra ngoài, anh nhìn đôi chân vừa dài vừa trắng nõn của cô yếu hầu dần dần cảm thấy khô khốc. Anh dập tắt điếu thuốc vừa hút được nửa vào gạt tàn sau đó đứng dậy đi đến trước mặt cô kéo tay đi vào phòng ngủ. Cánh cửa vừa khép lại anh liền ép cô lên ván cửa đằng sau, cúi người hôn lên môi cô.
Lần này Ôn Thần hôn một cách gấp gáp, vừa đặt môi lên đôi môi cô liền đẩy lưỡi vào trong quấn quýt với đầu lưỡi của Cố Dĩ An sau đó dùng sức mυ'ŧ mát nước bọt trong vòm miệng.
Cố Dĩ An bị hôn đến hít thở khó khăn, hai tay cố gắng bấu víu vào cánh cửa sau lưng. Đến lúc không còn bắt được nữa mới đưa tay lên đẩy đôi vai của Ôn Thần.
Anh dừng lại sau đó rời khỏi đôi môi của cô tạo ra một sợi nước bọt kéo dài.
Cảnh tượng quá mức da^ʍ mỹ, nhất là cái miệng nhỏ đang cố hít thở và ánh mắt mắt mê ly của Cố Dĩ An vô cùng dụ hoặc.
Tay trái mò mẫn vào nơi không mặc qυầи ɭóŧ của cô sau đó dùng hai ngón tay tách miệng tiểu huyệt. Cả trong ngoài đều đã vô cùng ướŧ áŧ nên biết cô đã uống thuốc mới có thể nhanh như vậy.
“Thượng Quân Sách đã từng nhìn thấy vẻ mặt dâʍ đãиɠ của em chưa ?”
Nghe thấy cái tên Thượng Quân Sách làm Cố Dĩ An lập tức mở to mắt tựa như thanh tỉnh hoàn toàn.
Thấy cô phản ứng như vậy Ôn Thần liền há miệng cắn lên môi cô sau đó lại thả ra.
“Cùng từng vì thỏa mãn hắn mà uống loại thuốc này ?”
“Hắn không cần em đi thoả mãn, hắn có rất nhiều người phụ nữ khác.”
“Vì vậy nên em mới rời khỏi hắn để chọn anh?”
“Ý anh là gì?” Cố Dĩ An nghiêm túc hỏi, ánh mắt không còn cảm xúc mê ly lúc nãy.
Ôn Thần cười cười, cùng lúc nhìn cô cười ngón tay anh dùng sức ấn xuống âm đế của cô sau đó vân vê.
“Hu…” Cô nhíu mày cắn chặt môi, khép chân lại kẹp chặt tay anh.
Ôn Thần không hề thu tay lại mà còn dùng sức để niết.
“Huhu…a…dừng lại….hu…” Giữ chặt tay của anh lại, Cố Dĩ An cuộn người lại cả cơ thể có những thay đổi rõ rệt.
“Đừng như vậy…aa…ưm…đừng…”
Lại một lần nữa trêu đùa cô, Ôn Thần thỏa mãn đem tay đi chuyển khỏi miệng huyệt mẫn cảm từ từ đi xuống dưới. Sau khi miệng huyệt đã ướt hết liền đưa tay ra sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của cô từ từ đưa ngón tay dính đầy chất lỏng vào miệng liếʍ mυ'ŧ.
Loại chuyện kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác như vậy làm cho thân thể của Cố Dĩ An càng thêm khô nóng.
Ôn Thần vẫn chưa thỏa mãn liếʍ môi, nhìn thấy cô quay mặt sang hướng khác liền giữ chặt gáy cô sau đó hôn xuống.