Lấy Danh Nghĩa Hôn Nhân (H)

Chương 15

Đến hai giờ chiều, Yến Tống trả lời lại Ôn Thần.

“Người đàn ông này tên là Lâm Mặc, là một bác sĩ tâm lý, vô cùng nổi tiếng trong giới, lúc trước Tô Tình mất trí nhớ, Thượng Quân Ngạn đã đưa cô ấy đến phòng khám An Cư của Lâm Mặc.” Yến Tống còn cố ý giải thích: “An Cư là tên phòng khám tâm lý của Lâm Mặc.”

“An Cư?” Cố Dĩ An…

Ôn Thần không khỏi muốn cười, người phụ nữ Cố Dĩ An này thật sự đã giấu anh quá nhiều bí mật.

Yến Tống nói tiếp: “Phòng khám tâm lý này nằm ở khu Tĩnh An, cậu nói xem có trùng hợp hay không? IP của người ẩn danh đã gửi bưu kiện cho cậu cũng ở khu Tĩnh An.”

“Đúng thật là trùng hợp.” Ôn Thần xoay xoay điếu thuốc trong tay, nụ cười càng sâu.

...

Cố Dĩ An lại đến An Cư.

Lúc Lâm Mặc nói chuyện với cô như mọi khi thì đã cảm nhận được sự phòng bị của cô, không giống như lúc trước, cái gì cũng nói với anh ta hết: "Buổi trưa muốn ăn gì? Tôi bảo phòng bếp làm món em thích, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện được không?”

Cố Dĩ An nhìn rõ trong mắt anh ta có một tia thất vọng: "Lâm Mặc, hai người chúng ta quen nhau cũng đã gần bảy năm rồi đúng không? Tôi còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở trong bệnh viện tâm thần, sau khi nghe xong câu chuyện của tôi thì anh là bác sĩ duy nhất tin tưởng tôi không có vấn đề về tâm thần.”

“Đúng vậy.” Lâm Mặc gật đầu, đã đoán được cô sẽ nói cái gì tiếp theo.

“Làm bác sĩ tâm lý của tôi hơn 6 năm, chắc hẳn anh biết tôi không thể chấp nhận được chuyện gì nhất.”

“Biết.”

“Nếu biết thì chắc anh cũng đã rõ ràng về mối quan hệ của chúng ta sau này.”

“Tôi có thể giải thích.” Anh ta đã biết quá rõ trạng thái tâm lý của cô, nếu không giải thích gì thì kết cục rất có khả năng sẽ giống như Thượng Quân Sách: "Tôi thừa nhận là tôi đã sử dụng những thủ đoạn đê tiện để thăm dò sự tin tưởng của Ôn Thần đối với em, cho dù là mối quan hệ nào thì tiền đề hợp tác luôn là sự tin tưởng, nếu anh ta không tin em thì anh ta không phải người thích hợp với em.”

“Có phù hợp hay không thì tôi nói mới tính.”

Cố Dĩ An khoanh chân ngồi trên ghế sô pha, mái tóc dài được búi lên, bộ váy liền thân màu đen tôn lên vẻ tao nhã của cô, mang theo một chút điềm tĩnh và xa cách, giống như một vị vua không thể chạm tới, chỉ có thể nhìn từ xa, chứ không thể khinh nhờn…

Lúc trước khi đối mặt với cô, Lâm Mặc luôn có cảm giác tự ti, vì vậy mới chôn tình cảm dành cho cô thật sâu dưới đáy lòng, cho đến lúc cô đột nhiên gả cho Ôn Thần thì anh ta mới nhận ra mình đã sai lầm như thế nào.

Hôm qua cô đột nhiên ghé lại đây hỏi về thuốc kí©ɧ ɖụ©, còn hỏi sau khi uống có tác dụng phụ gì không, anh ta lo lắng cho thân thể của cô, biết cô một khi đã quyết định thì có muốn ngăn cũng không được, không muốn để cô chạm vào thứ thuốc quá mạnh, chỉ có thể chịu đựng đau lòng đưa cho cô thuốc thúc tình.

Lâm Mặc tự nhận bản thân là người quân tử, anh ta biết tất cả những gì cô đã trải qua, cũng biết điểm yếu của cô là gì, nhưng chưa bao giờ dùng bất cứ thủ đoạn nào để uy hϊếp cô. Năm đó anh ta trơ mắt nhìn cô gả cho Ôn Thần mà không hề ngăn cản, bây giờ lại đưa cho cô loại thuốc này, để cô trao thân thể mình cho một người đàn ông khác.

Nhưng sau khi đưa thuốc cho cô, anh ta đã hối hận ngay.

Không có cách cách nào để tiếp tục quân tử được nữa, cũng không thể nào duy trì hình tượng của một bác sĩ tâm lý đủ tiêu chuẩn, đủ trình độ nữa.

Anh ta thừa nhận, tìm người chụp những bức ảnh đó rồi gửi cho Ôn Thần chính là vì muốn phá hoại mối quan hệ của bọn họ, ngăn cản hai người bọn họ ngủ với nhau đêm đó.

Nhưng hôm nay nhìn thấy dấu hôn trên cổ Cố Dĩ An, anh ta biết bản thân mình đã thất bại.

Không chỉ thất bại, mà còn bị cô đẩy ra ngoài trái tim mãi mãi.

“Lúc trước tôi quá để ý đến em nên mới đánh mất em.” Vẻ mặt Lâm Mặc thống khổ, là một bác sĩ tâm lý ưu tú, anh ta chưa bao giờ mất khống chế cảm xúc như vậy: "Năm đó nếu tôi dũng cảm một chút thì cũng sẽ không trơ mắt đứng nhìn em gả cho một người đàn ông khác.”

Cố Dĩ An đứng lên, vẻ mặt lạnh nhạt không chút thay đổi: "Lâm Mặc, anh tự giải quyết cho tốt, tôi không muốn hủy hoại sự nghiệp của anh.”

“Đang uy hϊếp tôi sao?” Lâm Mặc nhìn bóng dáng tuyệt tình của cô mà cười khổ: "Giống như năm đó uy hϊếp Thượng Quân Sách sao?”

Cố Dĩ An không trả lời anh ta, vừa xuống lầu thì gặp Ôn Thần ở cửa.

Ôn Thần bước xuống xe, áo sơ mi trắng không nhét vào lưng quần, buông thõng bên ngoài, cổ áo hơi mở, lộ ra vết cào nhẹ trên xương quai xanh, nhìn qua có chút lười biếng lại gợi cảm.

Anh nhìn Cố Dĩ An cười: "Nhìn dáng vẻ này thì hình như anh đến chậm một bước.”

“Lâm Mặc là bác sĩ tâm lý nhiều năm của em, cũng là bạn tốt của em.”

“Có bao nhiêu tốt?” Anh đi đến trước mặt cô, vòng tay qua eo cô, ôm cô vào trong lòng: "Có bằng anh đối tốt với em không? Hả?”

Phần eo bị anh ôm có chút tê dại, hình ảnh tối qua bị anh đè lên, dùng tay ấn eo lại, rồi dùng sức đỉnh vào lại hiện lên trong đầu cô, chân Cố Dĩ An mềm đi: "Quan hệ của em và Lâm Mặc không phải loại quan hệ như anh nghĩ.”

“Loại anh nghĩ là loại nào?” Ôn Thần cúi xuống chống đầu với cô, môi cách môi cô vài milimet, hơi thở phả vào mũi cô. Thấy cô không trả lời, anh rời bàn tay đang đặt ở eo cô xuống phía dưới, dùng sức ấn vào chiếc mông vểnh của cô: "Trả lời anh, loại nào?”

Cố Dĩ An rất nhanh đã thở gấp, loại gần gũi này làm cho mặt cô đỏ lên, giống như sau đêm hôm qua, cách hai bọn họ ở chung đã thay đổi một cách thần kỳ, quá thân mật…

“Đừng như vậy mà Ôn Thần.” Cô quay mặt đi: "Chúng ta lên xe trước đi.”

...

Vừa trở lại trong xe, sau khi kéo cửa sổ lên, Ôn Thần ngẩng đầu nhìn ban công lầu 3, vừa lúc đối mắt với Lâm Mặc đang đứng trên đó, anh lười tuyên bố chủ quyền với anh ta, loại hành động đó quá mức ấu trĩ.

Sau khi thắt dây an toàn cho Cố Dĩ An xong, anh lái xe đi đến một con đường nhỏ ít người. Sau đó xuống xe, kéo cô ra khỏi xe rồi đẩy vào ghế sau, ấn phần ót của cô lại, bất chấp sự kháng cự của cô mà mạnh bạo hôn lên môi cô.

Môi lưỡi quyện vào nhau, anh hút lấy nước bọt trong khoang miệng cô, dùng sức mυ'ŧ lấy đầu lưỡi cô, cho đến khi gần như mất khống chế mới dán vào môi cô, giọng nói khàn khàn: “Em biết không? Bây giờ em là của anh.”