Hai chân Cố Dĩ An đã sắp đứng không vững nữa rồi, dưới sự vuốt ve của Ôn Thần, huyệt nhỏ giữa chân của cô không ngừng phun ra nước, hai cánh tay vô lực khoác lên bả vai anh, muốn đẩy cũng đẩy không ra, chỉ có thể nắm chặt áo sơ mi của anh: "Đi lên giường... Ưm ư..."
Tiếng khóc nức nở cầu xin, xen lẫn với tiếng thở dốc mềm mại, Ôn Thần nghe thấy vậy không nỡ thu tay về, nhanh chóng ôm cô đặt lên trên tủ giày, cởi đồ lót vứt xuống đất, lại tách hai chân của cô ra, đẩy môi âʍ ɦộ ra, ấn xuống viên thịt đậu rồi dùng sức xoa nắn.
"Bật đèn lên có được không?" Ôn Thần thở hổn hển, ngậm vành tai của cô liếʍ mυ'ŧ nói: "Anh muốn nhìn thấy em."
"Không muốn..." Cố Dĩ An lắc đầu: "Không muốn bật đèn, xin anh..."
Mặc dù loại thuốc này khiến cơ thể cô thấy sung sướиɠ hơn, nhưng trên phương diện tâm lý thì cô vẫn vô cùng bài xích, sau khi bật đèn lên, cô sợ mình sẽ không cách nào chìm đắm như bây giờ được, bởi vì Lâm Mặc từng nói với cô, loại thuốc này không phải thuốc kí©ɧ ɖụ©, hiệu lực rất ngắn, nhiều nhất cũng chỉ hai tiếng. Trước khi đi Triều Đường thì cô đã uống, tính tới bây giờ cũng chỉ còn chưa tới một tiếng nữa.
"Đi lên giường rồi làm, em muốn." Không muốn tiếp tục màn dạo đầu này nữa, đưa tay đến thắt lưng của anh, cởi ra.
Đêm nay cô quá chủ động, cho dù đã sớm nhận ra cô có gì đó không bình thường, nhưng Ôn Thần vẫn không muốn vạch trần. Anh cởϊ qυầи ra, phóng thích dươиɠ ѵậŧ thô to, hơi đẩy cơ thể cô về trước, qυყ đầυ vừa vặn chống ở trước cửa huyệt trơn ướt của cô, chỉ cần hơi ưỡn thắt lưng, là có thể cắm đi vào, chiếm lấy cô.
Ôn Thần nắm chặt gậy thịt nóng bỏng ma sát ở trước cửa huyệt rỉ nước của cô, không thể nhìn thấy biểu cảm của cô vào lúc này, chỉ cảm giác tiểu huyệt của cô đang co lại, như muốn hút cả qυყ đầυ đi vào: "Muốn đến như vậy sao?"
"Mau cho em đi." Cố Dĩ An muốn nâng mông nuốt dươиɠ ѵậŧ của anh vào.
"Cho em cái gì?" Lỗ sáo trên qυყ đầυ không ngừng chảy ra dịch trắng, rất muốn cắm vào chiếm lấy cô: "Nói ra."
"..." Cố Dĩ An căn bản không thể nói mấy câu xấu hổ như vậy: "Anh cho em thêm thời gian đi, em vẫn chưa thể nói ra được."
Ôn Thần không tiếp tục ép buộc cô nữa, anh nâng mông cô lên, để hai chân cô kẹp lấy hông mình: "Ôm chặt anh."
Hai tay Cố Dĩ An lập tức ôm sát cổ anh, hai chân kẹp thật chặt hông anh, huyệt thịt ẩm ướt rối tinh rối mù dán dưới âm mao ở bụng dưới của anh, theo từng trận lắc lư, âm mao không ngừng ma sát môi âʍ ɦộ của cô, vốn là bên dưới đã nhạy cảm, nên không nhịn được rêи ɾỉ thành tiếng: "Ưmm..."
Ôn Thần hôn cô, bắt lấy đầu lưỡi của cô không ngừng chui vào bên trong miệng hút, vừa đi vừa hôn lưỡi với cô. Đến phòng ngủ, đặt cô xuống cuối giường, đồng thời tách hai chân cô ra, đầu chôn xuống dưới.
"Ư... Không muốn..." Cô biết anh đang muốn làm cái gì, cảm giác được hô hấp của anh đang phả lên cửa huyệt.
Nhưng đã chậm rồi, môi anh đã hôn lên...
"A... Đừng liếʍ chỗ đó.... Ưʍ... Ư..." Hai chân muốn kẹp lại, đưa tay đẩy đầu của anh ra: "Xin anh... A... Không muốn... Ưʍ..."
Cố Dĩ An không nhịn được ngửa đầu, cắn môi, ngón chân níu ga giường bên dưới, hai tay cũng theo đó mà nắm chặt mái tóc ngắn của anh: "A... Á.."
Miệng lớn của Ôn Thần hút sạch nước rỉ ra từ trong huyệt của cô, đầu lưỡi lại liếʍ qua liếʍ lại ở cửa huyệt, sau mỗi lần như vậy lại đẩy đầu lưỡi tiến vào sâu trong huyệt của cô rồi lại rút ra, vừa liếʍ vừa mυ'ŧ ở môi âʍ ɦộ của cô.
"Đừng như thế... A á... Dừng lại... Ôn Thần, anh dừng lại..." Cố Dĩ An thoải mái muốn khóc, thắt lưng nhanh chóng vặn vẹo, ở sâu bên trong huyệt lại ngứa ngáy khó nhịn, cô vốn không biết mình bị sao, chỉ biết bên trong không ổn, muốn bị lấp đầy ngay.