Hà Khải Tân đưa Ôn Thần về khách sạn.
Ôn Thần uống quá nhiều rượu, hơn nữa trong lòng còn nghẹn một bụng lửa giận, sau khi nhìn thấy Cố Dĩ An trong phòng, ngọn lửa kia nháy mắt lên đến đỉnh điểm.
Cố Dĩ An đến Triều Đường lại biết Ôn Thần đã đi, cô bèn đánh xe trở về khách sạn, thang máy chậm rãi đi lên, cửa mở, cô nhìn thấy người đàn ông đứng trước cửa thang máy: “Em đến Triều Đường tìm anh, bọn Yến Tống nói mới đưa anh về.”
Ôn Thần không chớp mắt nhìn cô, đáy mắt hơi lướt qua tia trào phúng: “Tìm anh làm gì?”
Ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh, Cố Dĩ An nhíu mày: “Có phải anh say rồi không?”
“Nhìn anh giống say lắm à?” Ôn Thần lảo đảo đi đến trước mặt cô, anh vươn hai tay bao vây cô: “Nếu anh say thật thì giờ này đã nhân cơ hội uống rượu say kéo em vào phòng làm một trận rồi!”
Nói xong, Ôn Thần không nhịn cười nữa: “Nhìn anh? Rõ ràng trong lòng lúc nào cũng nghĩ xem nên làm em như nào, nhưng lúc chân chính hóa thành cầm thú lại băn khoăn đến cảm nhận của em, sợ em đau, sợ em sẽ càng bài xích anh, rất nhiều băn khoăn lo lắng.”
“Cuộc đời Ôn Thần anh chưa từng vướng bận nhiều như vậy, chẳng qua là ngủ với một người phụ nữ thôi, vậy mà anh có thể dông dài tận hai năm.”
“Anh còn tự xem thường chính mình.”
Ôn Thần thu tay lại ấn nút thang máy, cửa mở, anh đi vào. Đúng vậy, anh vẫn không thể nào hóa thành cầm thú được.
Cố Dĩ An xoay người, cô nhìn chằm chằm cửa thang máy đang từ từ khép lại, trong khoảnh khắc đối diện với đôi mắt tràn đầy ý cười tự giễu của anh, đột nhiên cô duỗi tay chặn cửa thang máy: “Em có thể.”
“...” Ôn Thần cho rằng mình say rượu xuất hiện ảo giác: “Em nói lại lần nữa.”
“Em có thể.” Móng tay Cố Dĩ An ghim sâu vào lòng bàn tay, lặp lại lần nữa: “Em thật sự có thể.”
.....
Trong phòng không bật đèn, Cố Dĩ An bị Ôn Thần đè sau cửa điên cuồng hôn môi, trong bóng tối chỉ có tiếng hô hấp dồn dập vang lên bên tai.
Cố Dĩ An lo lắng nắm chặt tay, cô tùy ý ngửa đầu để Ôn Thần há miệng mυ'ŧ cổ, cơ thể khác hoàn toàn so với sự kháng cự ghê tởm trước kia, lần này rõ ràng có cảm giác tê dại chưa từng thấy, giống như dòng điện chạy từ nơi anh hôn đi xuống, tập trung chỗ bụng nhỏ tạo thành một ngọn lửa bắt đầu thiêu đốt...
“Ưʍ...” Trong cổ họng không kìm được phát ra một tiếng ngân khẽ.
Nghe thấy tiếng cô rêи ɾỉ, Ôn Thần càng hút mạnh hơn.
“Ưm Ưʍ...” Lần đầu tiên nếm được cảm giác sung sướиɠ từ loại chuyện này, Cố Dĩ An căn bản không kìm nén gì, anh càng tàn nhẫn, cảm giác tê tê dại dại ấy càng mãnh liệt hơn, mãnh liệt đến mức cô không kìm được rên lên: “Nhẹ... nhẹ chút... ưʍ...”
Tiếng rêи ɾỉ của người phụ nữ chính là xuân dược mạnh nhất với người đàn ông.
Ôn Thần dịch xuống phía dưới gặm cắn xương quai xanh của cô, tay vén áo lên vuốt ve da thịt trơn nhẵn như tơ lụa, sau khi cảm thấy cơ thể cô hơi run rẩy, đôi tay lại xoa bóp bộ ngực đầy đặn của cô qua lớp nịt ngực.
Lí trí của Cố Dĩ An dần mơ hồ qua mỗi cái vuốt ve của anh, cũng có thể do hiệu quả của thuốc mà cô cảm thấy cơ thể thật nóng bức, nước không ngừng trào ra từ chỗ tư mật, cô đã từng xem loại phim đó, tất nhiên biết cơ thể mình đang có dấu hiệu động tình.
Ôn Thần dường như cũng nhận ra đêm nay cô có chút không bình thường, anh duỗi tay sờ soạng phía dưới, khi sờ đến qυầи ɭóŧ ướt đẫm của cô, anh lập tức duỗi ngón tay vào bên trong, khi chạm vào nước của cô, anh gần như mất khống chế hôn môi, dùng sức cuốn lấy đầu lưỡi cô hút lấy phát ra tiếng nước lép nhép.
“Ưʍ... a a...” Nóng quá, khát quá, Cố Dĩ An không nhịn được hé miệng hôn lại, muốn hút lấy nước bọt trong khoang miệng anh.
Mẹ nó!
Ôn Thần suýt nữa không nhịn được thọc ngón tay vào huyệt cô.
Hai ngón tay không ngừng xoa bóp trên dưới âʍ ɦộ, anh hút đầu lưỡi mềm mại của cô, không hề có ý dừng lại.