Lấy Danh Nghĩa Hôn Nhân (H)

Chương 7


Bắc Thành.

Đã lâu không thấy trời đẹp thế này nên tâm trạng của Cố Dĩ An so với khi ở Tương Thành đã vui vẻ hơn nhiều, Tô Tình ngồi đối diện nhìn thấy khóe môi cô khẽ cong, cô ấy cầm cốc lên nhấp một ngụm cà phê: “Gần đây em và Ôn Thần thế nào rồi?”

Tô Tình là chị dâu của Cố Dĩ An, kết hôn với anh họ thứ hai của cô là Thượng Quân Ngạn.

Thượng Quân Ngạn là tổng thống đương nhiệm của quốc gia Z.

“Vẫn như vậy thôi.” Cố Dĩ An mím môi dưới, thu lại ánh mắt đang nhìn ra phía ngoài cửa sổ, cô xé vỏ chiếc kẹo sữa, bỏ vào trong cốc và khuấy vài lần: “Anh ấy luôn rất tốt với em.”

Tô Tình cảm thấy cô thực sự không muốn nói về chuyện giữa cô và Ôn Thần: “Lần này em định ở lại bao nhiêu ngày? Hay là đến thăm dì sau đó thì đi luôn thế?”

“Còn phải xem sắp xếp của Ôn Thần nữa.”

Bọn họ đến Bắc Thành vào đầu giờ tối hôm qua, sáng nay cô cùng Ôn Thần đến bệnh viện, Cố Dĩ An chỉ ở lại phòng bệnh chưa đầy mười phút rồi rời đi sớm, bởi vì mọi thứ đều giống như những gì cô đã dự liệu, nguyên nhân tại sao mẹ cô giả vờ ốm là để nhà họ Ôn tiếp quản khu bất động sản còn dang dở ở ngoại ô.

Tô Tình cũng biết một vài điều về tình hình của nhà họ Cố, cô ấy nghe Thượng Quân Ngạn nói rằng dì và chú của cô ấy đã đầu tư tất cả tài sản của họ vào bất động sản đó: “Chú muốn Ôn Thần tiếp quản và tiếp tục phát triển bất động sản đó sao?”

“Bọn họ luôn có kế hoạch tốt để lấy lợi về mình.” Trong mắt Cố Dĩ An tràn đầy sự khinh thường.

“Chị nghe Quân Ngạn nói rằng mười lăm tòa nhà trong giai đoạn đầu của dự án bất động sản đã bị nghiêng nghiêm trọng do nền móng không ổn định. Tháng trước do mưa lớn một tòa nhà đã trực tiếp bị sập. Các phương tiện truyền thông đã vạch trần dự án bã đậu (1) này nên những chủ thầu đều muốn hoàn lại. Sau đó thì hai mươi ba dự án bất động sản cũng sẽ bị hoãn vô thời hạn.”

“Đây là quả báo.” Cố Dĩ An chưa bao giờ chấp nhận hành động kiếm tiền này của ba mẹ mình, trước khi nghỉ hưu thì đã tham nhũng nhận hối lộ, sau khi nghỉ hưu thì dựa vào cháu trai mình là tổng thống để thu tiền bằng nhiều cách khác nhau: “Với những người có tham vọng quá độ như vậy, thì thứ phù hợp nhất với họ là không nên có thêm gì cả.”

Tô Tình đã biết về quá khứ của cô khi sống ở trong nhà họ Cố, nên cô ấy có thể hiểu được những hận thù của cô đối với họ: “Em cũng nên chuẩn bị tâm lý, nếu Ôn Thần không chịu tiếp quản, thì dì và chú nhất định sẽ lại tìm đến em.”

Cố Dĩ An lạnh lùng cười một tiếng: “Em cũng đã từng một lần bước đến quỷ môn quan rồi, nếu họ vẫn muốn thay đổi chủ ý của em thì chi bằng cứ để em chết đi.”

...

Trên đường trở về khách sạn, Cố Dĩ An nhận được cuộc gọi từ một số lạ, là mẹ cô - Thượng Huy gọi đến, vừa bắt máy thì những lời mắng chửi cô là đứa con gái không có lương tâm ập đến.

“Từ nhỏ tao đã cho mày những thứ tốt nhất! Mày được ăn ngon mặc đẹp vậy mà lại không biết báo ơn! Giờ mày còn xúi giục Ôn Thần không giúp đỡ nhà họ Cố nữa sao.”

“Nhà họ Cố sụp đổ thì có ích lợi gì cho mày không?”

“Mày nghĩ nhà họ Ôn vì sao đối tốt với mày? Không phải là bởi vì mày là người nhà họ Cố sao! Không có nhà họ Cố, mày có thể nào gả vào nhà họ Ôn giàu có như vậy sao?"

“Tao nói cho mày biết, Cố Dĩ An, nếu lần này mày thật sự không giúp thì cũng đừng trách người mẹ này độc ác! Đến lúc đó tao sẽ đem toàn bộ hồ sơ bệnh án của mày đưa cho nhà họ Ôn! Thử xem bọn họ có lập tức đá mày ra khỏi nhà hay không?”

Đối mặt với uy hϊếp của mẹ, Cố Dĩ An không có phản ứng gì mà trực tiếp kết thúc cuộc gọi rồi tắt điện thoại.

Tô Tình không nghe thấy, ngẩng đầu liếc kính chiếu hậu, thấy vẻ mặt khinh thường của cô: “Dì gọi à?”

Cố Dĩ An gật đầu, nhắm mắt lại không muốn nói nữa.

Bởi vì cô mệt rồi.

Rất mệt rồi.

...

Sau khi tạm biệt Tô Tình ở cửa khách sạn, Cố Dĩ An đi thẳng vào thang máy dành riêng cho khách VIP, căn phòng cô ở nằm ở tầng 46, sau khi nhấn nút thang máy thì dựa lưng vào tường và nhắm mắt lại.

Khi thang máy từ từ đi lên, lông mày của cô cũng ngày càng nhăn lại, đầu lại bắt đầu đau nhức.

Cuối cùng cũng đến tầng mình ở, cô lấy thẻ phòng từ trong túi xách ra, tay cô run lên làm cho chiếc thẻ bị rơi xuống đất, lúc cô cúi người nhìn xuống, thì một bàn tay to gầy guộc đã chụp lấy nó nhanh hơn cô một bước.

Cố Dĩ An không cần ngẩng đầu cũng biết chủ nhân của bàn tay này là ai, bởi vì trên người hắn vẫn còn mùi của trầm hương.

“Cảm ơn.” Cô không thèm nhìn đối phương mà cầm lấy thẻ phòng, xoay người đi tới cửa, một tiếng “ting” vang lên cửa bật mở, khi cô bước vào trong chuẩn bị đóng cửa thì chân người đó đã bước vào để chặn cửa lại.

Cố Dĩ An cau mày không hài lòng: “Anh chán sống rồi à? Có phải muốn bị Thượng Quân Ngạn gϊếŧ sớm hơn chút không?”

Lời vừa dứt, thân thể cô đã áp vào tủ giày.

“Rầm!” Cánh cửa đóng lại.

“Không muốn gặp anh như vậy sao?”

Giọng nói trầm ấm sau hơn hai năm lại vang lên bên tai, Cố Dĩ An không có chút phản ứng nào, từ đầu đến cuối cô cũng không ngẩng đầu lên, “Khách sạn có camera, nếu không muốn bị bắt thì cút ra ngoài.”

“Cút?” Trên khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông hiện lên nụ cười giễu cợt, kéo dài vài giây rồi chuyển thành hung ác. Hắn dùng sức bóp cằm cô, ép cô mở mắt ra nhìn mình: “Cố Dĩ An, rốt cuộc là em có lương tâm không vậy?”

Cố Dĩ An vì cằm bị bóp rất đau nên chỉ có thể mở to hai mắt, lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt: “Thượng Quân Sách, nếu phải hỏi thì phải là tôi hỏi mới đúng, anh có lương tâm không vậy?”

(Nam thứ Thượng Quân Sách của truyện này là một tên phản diện hoang tưởng, là anh trai của Thượng Quân Ngạn, anh họ của Cố Dĩ An. Nói về hắn thì ở chương “Hắn tựa lửa” và “Hắn tựa chất độc” cũng có miêu tả qua chút.)



Chú thích

1.Theo nghĩa hẹp, “dự án bã đậu” là chỉ những dự án có chất lượng không đảm bảo tiêu chuẩn, còn theo nghĩa rộng, “dự án bã đậu” là chỉ tất cả những hạng mục không đạt chất lượng trong quá trình sản xuất, vận hành.