Xuyên Vào Hoàng Gia Tôi Chỉ Muốn Kiếm Tiền

Chương 1

Đường đầy bụi bặm rác rưởi, mùi thối sộc lên khiến người ta buồn nôn. Người đi đường không nhiều. Nhìn khắp một trăm mét cũng chưa tới một bàn tay.

"Lạch xạch, lạch xạch, lạch xạch," Tiếng kim loại va vào nhau vang rền. Trên cái xe đạp nát, là hai người ngồi một trước một sau. Người ngồi trước là một thiếu niên tóc húi qua. Quần áo của cậu ta không bẩn, nhưng vừa cũ vừa ngắn. Cậu ta ráng sức đạp bàn đạp, mệt tới đầm đìa mồ hôi. Cô gái ngồi sau cậu ta cũng mặc đồ vừa cũ vừa rách. Cô ấy khoanh tay trước ngực, để lộ mắt cá chân trắng bệch. Mỗi lần cái xe đạp cũ rích kêu lạch xạch, cô bé lại bị nảy lên một cái, mái tóc ngắn cắt theo kiểu chó gặm cũng theo đó bay lên thành muôn hình vạn trạng.

"Vệ Tiểu Trì, mày có dám đi nhanh hơn không?" Bạch Sơ ôm ngực dài giọng.

Đạp lại cô là tiếng cười nhạo, "Ngồi sau còn dám bảo tao đi nhanh hơn hả? Tại đứa nào dề dà chọn tới chọn lui mãi cuối cùng chọn con xe nát này? Xe bay không sướиɠ hơn à?"

"Trả được chắc?" Bạch Sơ mỉa mai đáp lại.

Trán Vệ Trì nổi gân xanh phừn phựt, "Mày tích nhiều tiến đế quốc thế chỉ để ngắm trước khi ngủ à?"

Cậu quen Bạch Sơ từ lâu rồi, ấn tượng từ trước tới nay chỉ có một từ: Keo kiệt!

Keo kiệt muốn chết! Cậu chưa từng thầy người nào kiệt xỉ như thế! Kiệt xỉ đột phá giới hạn luôn rồi! Rõ ràng là có cả đống tiền đế quốc, nhưng ăn không dám ăn mặc không dám mặc. Bất cứ thứ gì nó ăn hay dùng đều là của cá cược được từ thành phố rác về. Vệ Trì nghĩ thôi mà đã thấy huyết áp tăng vọt.

Cậu không hiểu, sao Bạch Sơ lại nghiện cá cược tới thế? Thành thật làm người không được hay sao?

"Tình cờ thật, mày đoán đúng rồi đấy. Tối nào trước khi đi ngủ tao cũng phải nhìn một lần." Bạch Sơ tự hào ưỡn ngực.

Khóe miệng Vệ Trì giật giật, bàn chân đạp nhanh hơn, miệng thì nói: "Lần này mày cược cái gì?"

Bạch Sơ hở một tiếng, rồi vươn năm ngón tay gầy ra, gập ngón cái và ngón út lại, ngạo nghễ nói: "Ba lọ dịch dinh dưỡng."

Két! Bàn chân dẫm trên bàn đạp của Vệ Trì trượt ra ngoài. Bạch Sơ thấy có nguy hiểm, định nhảy xe thì cái bánh xe trượt đi. Ầm một tiếng, cả hai người ngã chổng vó.

Bạch Sơ xì một tiếng, nhổ bùn đất trong miệng ra, tức giận nói: "Vệ Tiểu Trì! Mày định thích vua à?"

Vệ Tiểu Trì đang đau muốn nứt xương cụt, cậu ta lườm cô một cái: "Thích vua? Mày là hoàng đế hay hoàng trữ của đế quốc à?"

Bạch Sơ thấy cậu ta hoàn toàn không hiểu khiếu hài hước của thế kỷ 21 thì hừ một tiếng, bước đi thật nhanh về phía, để lại một câu: "Tao là bố mày!"

Vệ Tiểu Trì: "..."

Nếu Bạch Sơ là nữ hoàng của đế quốc, cậu cũng không phiền gọi cô là bố.

***

Thành phố Rác thực chất là một doanh trại đơn sơ và tả tơi, là chỗ nhộn nhịp nhất trên hành tinh rác. Mỗi ngày có hàng đống người tụ tập ở đây.

Hành tinh rác là hành tinh tài nguyên đã cạn kiệt, được đế quốc xem như một nơi bị bỏ đi. Họ chỉ xây dựng trạm xử lý rác, không có sự quản lý của chính phủ, những kẻ lưu lạc tự thành lập tổ chức và băng đảng kiểm soát hành tinh rác.

"Ôi! Đây không phải là Bạch Sơ sao? Hôm nay đến sớm nhỉ?" Một giọng nói lỗ mãng vang lên, Bạch Sơ quay đầu nhìn theo.

Kẻ nói là một người đàn ông gầy đen như một cành tre. Hai người nhìn nhau, hắn ta liếʍ đôi môi khô, đôi mắt đυ.c và âm u chứa đầy ác ý. Hắn là Hắc Xà, người của một trong những thế lực lớn nhất của hành tinh rác, Hắc Luân. Hắn cũng là người quản lý thành phố rác, một kẻ tham lam và ích kỷ, làm không thiếu những việc đâm sau lưng người ta.

Bạch Sơ trợn mắt lại, "Ván cược của lão đại mà, sao dám để ông ấy chờ."

Cô xuyên đến đây từ mười năm trước, xuyên thành một đứa trẻ sáu tuổi mà không có ký ức của nguyên chủ.

Bạch Sơ đã thấy vài người gom đủ "phí chuộc thân" để hối lộ nhân viên trạm xử lý rác, xin họ lên tàu vũ trụ đến mỗi tháng một lần rời khỏi đây. Từ đó, lòng cô không khỏi xao động.

Để sống sót, cô đã nịnh được Hắc Luân.

"Đây không phải là lần đầu tiên mày để lão đại phải đợi đâu." Hắc Xà cười nhưng trong không cười.

Chẳng qua là lần trước "triệu tập" cô đến gặp lão đại Hắc Luân, cô vô tình trễ tý, cần gì phải nhớ tới bây giờ?

"Làm sao tôi dám?" Bạch Sơ vội vàng khoát tay.

Hắc Xà nhìn thấy vẻ sợ hãi của cô, hừ một tiếng, lòng thấy dễ chịu hơn.

Một đứa ranh con, nếu không phải vì lão đại còn muốn dùng nó thì hôm nay hắn sẽ...

Nghĩ đến đây, ánh mắt mờ đυ.c của Hắc Xà trở nên tham lam hơn.

Bạch Sơ nhìn lướt qua hắn để thấy Vệ Tiểu Trì đang thở hồng hộc chạy tới, ghét bỏ nói: "Con rùa còn chạy nhanh hơn mày."

Vệ Tiểu Trì đang muốn phản bác, thì tiếng ồn ào truyền đến.

Chiếc xe bay màu đen từ trên trời hạ xuống, lơ lửng trên mặt đường.Xe bay trên hành tinh rác là thứ hiếm có, chỉ có trạm xử lý rác và một vài thế lực lớn mới có. Bạch Sơ tới đây đã mười năm nhưng chưa bao giờ ngồi lên thứ đó.

Chiếc xe bay này rất khiêm tốn, không gắn biểu tượng, nhìn bên ngoài thì không thể đoán được có tính năng gì. Bạch Sơ dịch về phía Hắc Xà, tò mò nói: "Nhân vật lớn nào đến đây thế?"

Hắc Xà đưa ánh mắt thâm sâu nhìn cô, "Người cá cược với mày hôm nay đấy, ông trùm của Hắc Sơn, Boren."

Cửa xe mở ra, một thanh niên mặc trang phục màu đen bước ra.

Bạch Sơ thầm giật mình, không dám tin quay đầu lại, "Ba lọ dịch dinh dưỡng mà Boren tự mình đến?"

Cô đá bay cái bánh xe gỉ sét cạnh chân mình, Hắc Xà lại cười như không cười nói: "Tiền cược nếu mày thắng là ba lọ dịch dinh dưỡng, còn lão đại cược cả thành phố Rác. Đừng để lão đại thất vọng nhé..."

Đệt!

"Ông vừa nói cái gì?" Bạch Sơ hỏi lại.

Cô chỉ là một đứa ăn mày bình thường, thường chỉ cược dịch dinh dưỡng và tiền đế quốc. Lần trùm cờ bạc của Hắc Luân giấu danh tính tham gia một trò chơi nhỏ, cô không để ý nên thắng người ta. Người ta không chịu thua, chuyện bé bị xé ra to.

Cứ thế, có kẻ tra ra được rằng cô đã cá cược mười năm nay mà một nghìn trận không thua một trận nào. Vì thế cô bị đưa đến trước mặt ông trùm Hắc Luân, trơ mắt nhìn ông ta gϊếŧ người thua cuộc kia và ép phải nhận một trận cược ba lọ dịch dinh dưỡng.

Chuyện này thật là...