Tài xế cầm theo rương hành lý, đi ở bên cạnh dẫn đường, có hai người đi theo phía sau, một người lo lắng thấp thỏm, một người mặt không biểu cảm.
Nhạc Thư Hoan nhìn hai tay luống cuống của Nhạc Uyển, đưa tay kéo tay bà, nhẹ giọng nói: "Mẹ, con ở bên mẹ."
Trên khuôn mặt người phụ nữ đã ngoài bốn mươi tuổi mang theo một chút tang thương, mặc dù khí chất lạnh nhạt, nhưng những nếp nhăn nhỏ ở đuôi mắt vẫn không thể che giấu được những gì mà bà đã phải trải qua trong quá khứ.
Hai mẹ con dựa vào nhau, đi theo tài xế vào biệt thự, bước vào phòng khách trong một chớp mắt, Nhạc Thư Hoan mới biết được cái gì gọi là không hợp nhau.
Phòng khách tráng lệ huy hoàng, đồ trang trí mặc dù rất đơn giản nhưng lại không hiểu vì sao vẫn toát ra một loại khí chất quý phái lịch sự tao nhã. Mỗi một chỗ mỗi một xăng-ti-mét đều lộ ra phẩm giá và địa vị không tầm thường của chủ nhân.
Trên sô pha ở phòng khách, nhìn hai mẹ con đi vào trong chớp mắt một người đàn ông trung niên cùng một người đàn ông trẻ tuổi làm như vui sướиɠ làm như cẩn thận mà nghênh đón họ.
Khí chất của hai người khác nhau, một người nho nhã trầm ổn, một người tự phụ lạnh lùng, nhưng có một điểm là khuôn mặt của bọn họ rất giống nhau.
Làm chủ tịch ở thành phố Lương, cho dù Lương Khiếu đã gần năm mươi tuổi nhưng vẫn được bảo dưỡng tốt, mỗi lần giơ tay nhấc chân đều là phong thái của vị thượng đẳng, có lẽ vì ngại thân phận của người trước mặt, ông hơi thu lại cảm giác xa cách bình thường, còn đặc biệt thay quần áo ở nhà nhìn qua có vẻ bình dị gần gũi hơn một chút.
"Đến rồi à?" Đầu tiên là Lương Khiếu kìm nén sự vui sướиɠ trong lòng nhìn Nhạc Uyển một cái, sau khi được bà gật đầu đáp lại, lại cẩn thận thăm dò nhìn về phía Nhạc Thư Hoan: "Đây là Thư Hoan à? Con đã lớn rồi, thiếu chút nữa thì ta đã không nhận ra."
Lương Khiếu đã quen quát tháo tức giận trong giới kinh doanh, đây là lần đầu tiên ông lộ ra vẻ mặt ôn hòa, vừa dè dặt vừa cẩn thận như vậy.
Đối mặt với bộ dáng lấy lòng của ông, tầm mắt của Nhạc Uyển nhìn thoáng qua, bà giơ tay vỗ mu bàn tay Nhạc Thư Hoan, ý bảo cô chào mọi người.
Không biết là do lạ lẫm không quen hay do tính cách của cô vốn dĩ đã như vậy, dừng lại vài giây, Nhạc Thư Hoan vẫn như cũ chỉ cười nhạt một cái, không có biểu cảm gì.
Vì để giảm bớt loại cảm giác xấu hổ này, Lương Khiếu tiến thêm một bước, chủ động giới thiệu: "Thư Hoan, ta là ba con, thật sự ba rất vui khi con có thể về nhà với mẹ, sau này, nơi này chính là nhà của con. À, đúng rồi... Đây là anh trai con, Lương Chiếu Hoài, nó và ba giống nhau, đều là người thân của con!"