Chương 17
Nó đơ người, bộ mấy tên con trai xung quanh nó bị"chập mạch" hả trời? Hay là lũ đó rảnh quá nên tính kiếm chuyện với nó? -Được không?-Nam vẫn cúi mặt nói-Ok, muốn bao nhiêu?-nó cười, nụ cười chứa rất nhiều ẩn ý
-Tùy-Nam cười mỉm
Và ok, Nam ngay lập tức bị ăn tát liên tiếp, đến mức đầu óc quay cuồng, nó cứ tát liên tiếp khiến Nam phải rút xuống dưới
-Nè, làm gì vậy hả?-Nam xoa xoa hai má
-Thì tôi chiều-nó lạnh nhạt nói rồi bước ra cửa
Mở cửa ra, nó thấy hắn đang đứng trước cửa cùng với Mai, thấy nó bước ra, hắn đưa ánh mắt lạnh nhạt nhìn nó rồi nở một nụ cười nhạt, cùng lúc đó Nam cũng bước ra
-Vui nhỉ?-hắn nhìn nó
-...-nó không nói, chỉ cúi mặt xuống
-Chuyện gì vậy?-Nam thắc mắc nhìn nó
Dứt câu nói, Nam thấy má mình lại rát lên, nhưng không phải do nó mà là hắn
-Yêu nó? Buồn cười! Tôi mới là người yêu của Hoàng Linh, nhớ kĩ vào TÔI LÀ NGƯỜI YÊU CỦA HOÀNG LINH-hắn nhấn mạnh những chữ cuối
-Cái gì? Anh chỉ là chủ của Linh thôi, anh không phải người yêu cô ấy!-Nam tức giận
Nó mệt mỏi bước đi ra ngoài, hiện tại nó chỉ muốn ở một mình, nó cần một người hiểu nó, nó muốn một người để tâm sự, lết đến quán caffe mình hay tới, nó ngồi xuống và gọi một cốc capuchino.
Còn hắn khi thấy nó thì vội chạy theo để lại Nam và Mai. Nam lạnh nhạt bước ra ngoài nhưng bỗng khựng lại vì bị Mai giữ lấy
-Chuyện gì?-Nam đưa mắt khó hiểu nhìn Mai
-Kệ họ đi!-Mai buông từng chữ
-SAO MÀ TÔI CÓ THỂ ĐỂ NGƯỜI TÔI YÊU BỊ NGƯỜI KHÁC CƯỚP ĐI MẤT CHỨ? NẾU ĐÃ KHÔNG HIỂU CẢM GIÁC CỦA TÔI THÌ ĐI ĐI, ĐỪNG LÀM PHIỀN TÔI NỮA!-Nam gắt
-Tôi hiểu cảm giác của anh chứ! Vì bây giờ tôi cũng vậy! Anh không biết rằng tôi rất rất khó chịu khi thấy người tôi thích không thích tôi mà lại theo người con gái khác!-Mai cúi mặt nói
-Cô thì biết gì chứ!-Nam nói rồi gỡ tay Mai ra
Mai đã làm gì sai cơ chứ? Tại sao ai cũng không thích cô vậy? Mai mệt mỏi, buồn bã ngồi xuống dưới, những giọt nước mắt lăn dài trên mặt cô, cô chỉ là yêu Nam thôi, cô chỉ muốn Nam đáp lại tình cảm đó, dù chỉ một ít thôi cũng được vậy mà sao khó vậy chứ? Cô không muốn, không muốn như vậy! Có lẽ cái nơi này không thuộc về cô, có lẽ cô nên quay về Mỹ, sống hạnh phúc với mẹ cô trong ngôi nhà mà bố của nó đã chia lại cho hai mẹ con cô, nơi cô có thể hạnh phúc sống và kiếm được một người tốt, yêu thương cô thật lòng, sẽ là nơi giúp cô quên đi mối tình đầu đầy mệt mỏi, nước mắt và sự lừa dối, cô sẽ nói cho Nam nghe cảm xúc thật của mình, rồi cô sẽ đi, đi mãi, sẽ rời xa Nam và quên anh
oOo oOo
Nó nhâm nhi cốc capuchino nóng trong tay, ngoài kia trời cũng bắt đầu đổmưa, những giọt mưa nhỏ nhưng nhiều, một giọt không thể làm ướt, không thể xóa đi những giọt nước mắt, không thể rửa trôi hết mọi ưu phiền, phải cần thật nhiều, thật nhiều mới có thể làm những điều đó.
Bài hát: Em Là Mưa (Beat & Instrumental) - Blackbi
Khoảnh khắc x2
Khi em bước đi
Đến với người mà em chọn khóe mắt đã ướt mi
Mưa cũng đã cuốn trôi vị mặt thấm trên môi
Và nổi đau đã thay thế tình yêu ngày nào bên tôi
Nên thôi
Quên hết nổi buồn
Đôi chân mỏi mệt nhưng nc mắt vẩn cứ tuôn
Yêu là cạm bẩy hay dòng cảm xúc mù quán
Là vũ khí gϊếŧ chết tâm hồn , mặc thể xác lang thang
Blackbi
Khi mà em bước ra đi cuộc sống anh như gục ngả
Mặc kệ thời gian ra sao vì a biết rằng sự thật đã
Diển ra quá nhanh khiếng con tim đau vật vả
A đã sai hay a không bằng ng ta tất cả mọi mặt hả
Món quà cuối cùng a sẽ trao như lời hứa
1 bài nhạc dành riêng cho em người con gái tên là mưa
Nhưng cầu vòng sẽ không đến khi gió kéo mưa đi mất
Bỏ lại đây 1 ki niem đẹp giờ chỉ còn tình yêu duy nhất
Ký ức sót lại trong tìêm thức là gì
Là ánh mắt nhìn a cười rồi quay bước chân ra đi
Là cô bé 3 năm trước thật ngay thơ trong từng suy nghĩ
Là con đường ngay trước mắt ,phải nhờ ão giác làm tri ki
Viết trên giấy trắng rồi lại xóa trong từng câu
Khói trắng tạo vị đắng trên bờ môi vừa bắt đầu
Em ở đâu có nghe thấy giai điệu buồn đến từ máu
Hay em vờ như là không biết tình yêu rớt nơi vực sau
Hook
Yeu bằng lời nói hay là yêu bằng con tim
Chill bằng hơi khói hay feel từ con tim
Real từ từng chử nhưng hy vọng như phú phiếm
Như khởi điểm của ão giác như đoạn kết 1 bộ phim
Zinnine
Và rồi từ khoảng khắc đó anh trở thành kẻ lang thang!
Cũng đã quen ... Đôi khi vẫn vơ vài dòng lang mang!
Buổi hoàng hôn chạng vạng em kết tình ta sang trang!
Để lại đây vài lời hứa, cùng cả kí ức đang mang!
Anh không phải kẻ tình si, xếp cho em đàn hạt giấy!
Anh thằng khờ nơi cuối phố, bao mùa mưa? Tóc bạc đầy!
Làm sao đây? Đã bao nhiu lần tự hỏi như vậy!
"ừ không may!" câu trả lời cho những khúc mắc hôm nay!
Khoảnh khắc chẳng nhạt phai, để nơi nội tâm dày vò!
Ai trong gương? Bởi vì đâu cớ sao khuông mặt gầy gò?
Nếu là anh mang lỗi lầm xin cho thời gian đày đoạ!
Nhưng lỡ là em người phụ tình, chỉ xin kỉ niệm cháy tro!
Băng ghế đôi nơi anh ngồi chờ bóng ai ngang qua!
Nơi đây anh hát vài câu ca cho tim băng tan ra!
Rồi nghị lực lẩn niềm tin cũng dần rôi đang xa!
Nhưng nổi đau từ bấy lâu thì vẫn đã ... Và đang ... Và ...!
Outro
4 câu cuối cùng là món quá cuối cùng đã dc hoàn thành
Và ko còn là gì nữa 1 khởi điểm cũng đã tàn nhanh
Tình yêu trong quá khư đó là điểm dừng đối với anh
Liệu mưa có còn ghé về để típ tục gϊếŧ anh
«táu không biết chọn bài nào cho đúng tâm trạng của nó nên thôi thì.......chọn bài táu thích vậy ha :3 »
Mệt mỏi lắm, yêu mà, đau lắm chứ! Bây giờ nó không muốn gặp lại, không muốn gặp bất cứ ai cả, nó muốn ở một mình cùng với sự cô đơn, nó cần người tâm sự....
-Ê, làm gì mà buồn dữ vậy, bạn hiền?-một giọng nói cất lên, nó quay sang nhìn
-Huh?! Mấy người.....tưởng mấy người tuần sau mới về?-nó tròn mắtnhìn ba người con trai đứng trước mặtnó
-Xong sớm thì về sớm thôi!-người kia nháy mắttinh nghịch nhìn nó
-À....à....ừ! Chào mừng bộ ba rắc rối trở về!-nó cười gượng gạo nói
-Xí, rắc rối cái gì chứ? Rắc Rối nhưng vẫn nhiều người theo lắm!-Lâm làm mặt dỗi
Nó mỉm cười rồi kéo cả ba người xuống, cả ba đều vấn vậy, không thay đổi chút gì hết cả, nhưng nó nào biết, ở nơi nào đó, có một người đang bước vào quán tìm nó.
........Yêu, anh yêu em mất rồi......
Tình yêu nào chẳng đẹp, nhưng là do tưởng tượng
Như chiếc kim đồng hồ, cũng chỉ quay về một hướng
Thời jan đó, đâu còn hồng
Mảnh pha lê đó, cũng đâu còn trong
Tất cả mọi thứ, điều như đã vụn vỡ
Một người luôn mĩm cừi, một người lại ngẩn ngơ
Bài nhạc này anh đàn, chưa bao giờ sai nốt
Còn lại những trang giấy hồng, lại là do ai đốt
Người ta nói anh ngu quá, có gì đâu phải lụy
Níu tình cảm đã hết, thì thôi đường ai nấy đi.
Anh biết là vậy! nhưng mà có dễ lắm đâu
Sự dày vò trong lòng, lúc nào mà không thấu
Níu như dễ quen, thì chẳng thà lúc đầu
Mình đừng quen biết nhau, thì giờ đâu phải đau
Cánh cửa khép lại không còn một ánh sáng
Đâu còn thấy sự tuyệt đẹp, giữa những tia nắng vàng
Đâu còn cùng em ngồi nghe, những bài ca lãng mạng
Thay vào đó là sự tuyệt vọng của những cảm xúc vô vàng
Em nói đi! tại sao em che giấu
Anh đã sai hay em thay đổi, hãy nói một câu
Em cứ đi đường em! con đường mà em lựa chọn
Con đường thảm đỏ thật đẹp, không hề có lối mòn
Còn anh lặng lẽ bước về, con đường khuya lối nhỏ
Để cảm nhận chút hơi tàn, của điếu thuốc hóa tàn tro
Nổi đau không lành! dù cố chấp nhận
Sự sứt mẻ của trái tim này, sẽ không bao giờ lành lặng
Điều ngọt ngào! mà anh từng biết
Nhưng với em là gì?, điều không cần thiết
Và trong tâm trí em, chẳng còn gì đọng lại
Dù kí ức nhỏ nhoi, vẫn chưa hề tồn tại
Còn anh thì, nổi đau càng đau thêm
Cứ lặng lẽ bước về, sau ánh màn sương đêm.