Thầy Bói Cầm Tinh Con Dê

Chương 3: Thầy bói muốn xem mặt

Vừa tắm xong, Trí Thái quấn khăn tắm quanh hông, tắt điện phòng tắm rồi trở ra, vì đứng trong nhà nên chẳng ngại ngùng gì cả, lững thững tới gian làm việc. Điện thoại báo hai cuộc gọi nhỡ, Trí Thái không gọi lại, vì đó là số lạ.

Danh bạ của hắn cũng chỉ có bố, mẹ, Dũng, và mấy chú cảnh sát hắn từng quen.

Y như rằng, lát sau lại có một cuộc gọi tới, hắn bắt máy: “Bông giua?”

“A lô?”

Giọng nói người này hơi ngập ngừng.

“Ai đầu chạc* bên kia đó?” Trí Thái thấy giọng hơi quen quen. *(Chạc: dây)

“Có phải chú Thái đó không?”

“It’s me.” (Là tôi đây.)

“Ừm, hồi trưa tôi cùng mẹ tới chỗ chú, tôi còn chuyện muốn hỏi, chú có rảnh không?”

Trí Thái nghĩ thầm: “Sao thái độ thằng này khác thế?”

Ngoài miệng nói: “À, cậu Giám đó hả? Suy nghĩ kỹ chưa? Cần tôi giúp đúng không?”

“Tôi...” Đức Giám hắng giọng, “Tôi muốn nói là mẹ tôi cảm ơn chú, giá cả xem trưa nay sẽ chuyển khoản sau, chuyện của chúng tôi không khiến chú phải bận lòng nữa.”

Hắn thầm kinh ngạc, chẳng lẽ hắn nói sai? Bỗng nhiên hơi bực bội, bèn hỏi lại: “Ồ, vậy là cậu không muốn giải quyết vấn đề?”

Đức Giám yên lặng một chút, hình như đang đi ra chỗ khác, tạp âm không còn, giọng cậu nghiêm hơn lúc trưa nhiều: “Chú nói đúng, thế nhưng nhà tôi hơi phức tạp, chuyện này tôi muốn gặp chú để nói rõ hơn, còn mẹ tôi thì không muốn truy cứu nữa.”

“À.” Lúc này hắn mới cảm thấy thoải mái, khó chịu nhất là có người hoài nghi khi ban đầu mời mình về, sau đó lại bỏ qua, từ trước đến nay hắn không xem, đã xem thì phải tìm ra mấu chốt mới nói.

“Hôm nào chú rảnh?”

“Hôm nào cũng rảnh.” Trí Thái cười nói, “Giờ cũng rảnh này, cậu tới nhà tôi đi.”

“Thôi.” Đức Giám nghiêm chỉnh nói, “Trời cũng tối, không dám làm phiền chú.”

“Ha ha, trời tối chứ có phải đầu cậu tăm tối đâu mà ngại, chuyện của cậu không giải quyết nhanh, coi chừng để lâu lại gây họa.”

“Đầu tôi tối cái gì cơ?”

“À, không phải hả? Thế thì sợ cái gì?”

“Vậy...” Đức Giám suy tư hồi lâu, cuối cùng vẫn nói, “Thôi, vẫn là nên để hôm khác vậy, ngày mai được không? Chú cho tôi địa chỉ đi.”

“Cậu kết bạn zalo với tôi cái đã.”

Đức Giám ngẩn ra: “Hả? Để làm gì?”

“Máy hết tiền.” Trí Thái thản nhiên nói, “Thầy bói cũng khó khăn lắm đấy.”

“À, được.”

Sau khi cúp máy, Trí Thái mới nghĩ lại: “Mà sao gọi mình là chú nhỉ? Trông già thế cơ à?”

Hắn quay trở vào soi gương, thấy bản thân mình đâu đến nỗi, hay là thằng nhóc kia cố tình?

Mới ba mươi tư, chú cái gì.

Đức Giám chỉ thấy trong lòng rối ren. Cậu ăn uống xong liền chạy vào phòng, mẹ cậu thì cũng không có tâm trạng ăn cơm mấy. Hồi trưa nghe mấy lời của Trí Thái làm mẹ cậu ngồi ngẩn cả buổi. Thật ra chuyện này rất dài, để mai cậu mới lén nói chuyện với Trí Thái được.

Mẹ cậu không muốn tra thêm, nhưng cậu lại tò mò muốn biết vì sao Trí Thái có thể đọc vanh vách chuyện mà chẳng người ngoài nào biết. Gì của cậu tự vẫn khi mang thai ba tháng, chuyện này, chỉ có người trong nhà biết, đó là mẹ cậu, cậu, còn lại đều chết thẳng cẳng cả rồi.

Cậu lưu tên zalo của Trí Thái là “thầy bói dê già”, thật ra thì cậu cũng chẳng có bài xích lắm, nhưng cái mặt hắn lúc sờ tay cậu cứ có cảm giác kỳ kỳ.

Chuông điện thoại vang lên. Nhìn tên người gọi tới đã khiến cậu mệt mỏi, cậu bắt máy: “A lô?”

Người bên kia im lặng một hồi, cậu nói: “Không có gì tôi cúp máy nhé?”

“Em sống sao rồi?” Bên kia là giọng nói một người đàn ông.

“Ổn lắm.” Cậu đáp gọn lỏn, “Có chuyện gì quan trọng không?”

“À, ừm... con của em, nó vẫn khỏe.”

“Ồ, khỏe là tốt rồi. Mà cũng chẳng phải con của tôi, đó là mèo của anh nuôi mà.” Đức Giám đứng tựa lan can, ánh mắt cậu chuyển hướng ra ngọn cây đằng xa.

Có một bóng trắng lướt nhanh như gió. Đức Giám giật mình, cậu dụi mắt một cái.

“Anh thấy nó nhớ em thì phải, nó... hơi buồn buồn.”

“Goắt đờ phắc men?” Đức Giám thốt lên, cậu vội đóng cửa lại.

“Hả?” Người bên kia hoang mang, “Em đang nói chuyện với ai thế?”

Đức Giám vội nói: “Không có gì thì tôi tắt máy đây, tạm biệt.”

Cậu nói tắt là tắt thật luôn, không giằng co.

Dõi mắt nhìn ra ngoài lần nữa, lan can này có hướng xây không đúng lắm, nhìn ra không phải đường sá mà là vườn nhà. Thế nên trong tầm mắt cậu là bóng cây nhãn rợp trời. Mà cái cây nhãn này chính là nơi mà năm xưa gì cậu thắt dây.

Vốn dĩ cậu chẳng bài xích chuyện tâm linh, không quá mê tín, thế nhưng nói cậu không nghĩ trên đời này có ma thì không phải là thật. Bây giờ ngoài gió và tiếng mấy con chim kêu thì chẳng có gì ngoài kia cả. Cậu kéo rèm lại rồi trèo lên giường.

Chút bàng hoàng qua đi, cậu lại nhớ tới kẻ vừa nãy gọi điện tới. Anh ta là bạn trai cũ của cậu khi còn học đại học. Hai người từng ở chung một phòng trọ, anh ta tên Khánh. Trong thời gian yêu đương, hai người thường xuyên cãi nhau mấy chuyện lặt vặt, càng ngày càng chán, người đá là anh ta. Thú thật sau chia tay cậu vẫn còn tình cảm, nhưng chuyện cũng đã bẵng đi hơn nửa năm rồi, giờ trong lòng chỉ còn chua xót và nguội lạnh.

Khi yêu, ốm đau không hỏi, giờ xa cách mới gọi điện hỏi “ổn không”. Đức Giám buồn một hồi, chửi thầm trong bụng: “Yếu sinh lí mà bày đặt.”

Nói “yếu sinh lí” cũng chẳng oan, Khánh to cái mồm chứ yêu hơn nửa năm chả làm gì cả, vừa lâm trận đã yếu xìu, cùng lắm là hôn môi. Cậu cũng chẳng đặt nặng chuyện ấy lắm, nhưng mãi khi chia tay rồi mới có mấy thằng bạn mách lại với cậu, Khánh từng có nhiều người yêu rồi, lúc trước trai gái gì gã chén tất, có bồ rồi vẫn thích chén, là trap boy chính hiệu, nửa đời trước lên nhiều quá, nửa đời sau lên không nổi.

Mà chuyện này cậu nghe rồi thôi, nhất quyết không muốn biến mình thành kẻ tồi, có chê cũng chê trong bụng, chẳng nói với ai.

Mẹ cậu cũng chẳng biết mấy năm cậu học đại học yêu đương với người nào, càng mù tịt chuyện cậu thích đàn ông.

Thế nhưng vẫn cay cú, hơn nửa năm không nhắn tin hỏi thăm, giờ là cái thá gì mà nhắn. Máu dồn lên não, cậu gửi một icon hình bàn tay đang giơ ngón giữa lên cho gã qua zalo.

Đang nghiên cứu tình hình buôn bán mai thúy và mậm dai ở trên báo chí thì một tin nhắn gửi tới từ zalo. Trí Thái xem xong bài báo mới mở ra xem, hắn vừa liếc một cái đã đứng hình.

Em đẹp giai: “Ngón giữa.”

Hắn chưa kịp hồi âm thì lại thấy màn hình đổi khác.

Em đẹp giai: Tin nhắn đã được thu hồi.

Em đẹp giai: “Nhầm.”

Sau đó, không có sau đó nữa.

Đến một câu xin lỗi cũng không có, chẳng biết được mẹ nuôi thành cái thứ gì. Thế nhưng Trí Thái cũng tốt tính, nhắn lại một câu.

Thầy bói dê già: “Không show (khoe) ra cái thật đi, dù sao tôi cũng thấy rồi.”

Đã xem.

Năm phút sau, vẫn là “đã xem”.

Trí Thái phì cười, thầm nghĩ: “Mình cũng não tàn hay sao mà lại đi chọc con nít nhỉ? Thằng này chẳng biết kính già, à nhầm, kính trên nhường dưới gì cả.”

Chọc ghẹo thằng nhóc cũng vui, người như Đức Giám không phải không có, nhưng vừa có đức tính này vừa có nhan sắc này thì chưa thấy.

Lát sau, Đức Giám mới có phản hồi.

Em đẹp giai: “Chú giả mù à?”

Không ngờ tự mình hố mình, Trí Thái phì cười, hắn cũng chẳng muốn giả mù lâu, chẳng qua tính hắn thích làm đỏm, cảm thấy thầy bói mà không mù thì không có chuyên môn.

Thầy bói dê già: “Mù thật, nhưng ngày nay có công nghệ rồi, mắt kính tôi có thể nhìn xuyên qua áo quần đấy.”

Em đẹp giai: [Icon kinh ngạc.]

Em đẹp giai: “Xạo chó.”

Trí Thái cười ha hả.

Thầy bói dê già: “Đẹp trai mà mất nết vậy chú em, tốt gỗ hơn tốt nước sơn chứ.”

Em đẹp giai: “Tôi có cả hai, nhưng chú thì không.”

Thầy bói dê già: “Được của ló!”

Đã xem.

Hắn cũng tốt tính, tâm tình đang khoan khoái vui vẻ, thế nên chẳng để bụng cậu nhóc có trả lời hay không.

Tám giờ sáng hôm sau, Trí Thái nhắn tin bằng giọng nói: “Hay là tôi và cậu ra quán cà phê đi, nhà tôi cũng xa, tôi lại cần ra ngoài mua ít đồ.”

Em đẹp giai: “Được.”

Ô tô không có, mô tô càng không, Trí Thái không có tiền trong điện thoại, cũng chỉ có chiếc xe đạp địa hình Giant Trance X 2. Hắn ăn mặc đơn giản, áo T – shirt màu xanh, quần ống rộng, lần này không đi dép tổ ong mà mang giày thể thao. Tóc tai cũng chải gọn gàng, không để bù xù nữa.

Quán cà phê chỉ cách nhà hắn hai cây số, tên là Thắng Lài. Trông thiết kế cũng thoáng mát, rộng rãi, trồng cây cảnh đàng hoàng, nhân viên mặc đồng phục màu nâu khá hợp mắt. Hắn dựng xe ở bên ngoài rồi đút tay vào túi, ung dung đi vào.

Nhìn quanh một hồi, thấy cậu nhóc ngồi ở bàn số bảy, gần cửa sổ, nhưng lại không đứng một mình.

Đức Giám cũng khá bất ngờ, vừa đặt mông xuống vài phút thì có người tới, cậu cứ tưởng là cha thầy bói, hóa ra lại là bạn trai cũ. Khánh đi cùng một gã con trai, mặc chiếc áo bóng rổ số sáu, Khánh nói với cậu bạn: “Lại kia đợi tao.”

Cậu ta gật đầu chào Đức Giám một cái rồi đi qua. Khánh hơi lúng túng hỏi: “Không ngờ gặp em ở đây, ừm... giờ em làm gì rồi?”

“Tôi làm biếng thôi.” Đức Giám uể oải nói, cậu gọi sẵn một cốc cà phê sữa, nhân viên đưa tới, cậu gật đầu, “Cảm ơn.”

Khánh cười gượng: “Em... đi một mình hả?”

“Tôi đợi bạn, sao vậy?” Giọng điệu cậu có chút thờ ơ, cậu dùng thìa vớt một viên đá lên ngậm, cơn lạnh của viên đá khiến cậu thấy đỡ bực hẳn, “Ôi, anh che mất ánh sáng của tôi rồi kìa.”

“Hả? À, ừ, xin lỗi em.” Khánh cười một tiếng, “Em... thay đổi rồi nhỉ?”

“Hửm? À, cũng bình thường mà, bạn anh đang đợi đó.” Cậu nhấp một ngụm cà phê, vị ngọt và đắng tan trên đầu lưỡi.

“Ừm... Giám này, thật ra anh...”

“Hê sờ lô.” Trí Thái nghênh ngang bước vào, kéo ghế ngồi đối diện Đức Giám. Nhân viên chạy tới, hắn nói luôn, “Một cốc giống cậu ta.”

Thật ra là hắn lười nhìn menu. Nhưng trong mắt Khánh lại không như thế.

“Chú không mang kính à? Rõ ràng nói mù mà.” Không ngờ Đức Giám vẫn có chấp niệm nặng nề với cặp kính của hắn, quay qua nói với Khánh, “Tôi có việc rồi, có gì nói sau nhé.”

“À, ừ.” Khánh nhìn Trí Thái một cái rồi đi sang bên kia.

Trí Thái vuốt tóc: “Sao? Tôi không mù khiến chú em thất vọng ư?”

Cậu nghĩ thầm: “Cha này quả đúng là dân bịp bợm.”

Ngoài miệng lại nói: “Thế hôm trước chú nói với mẹ tôi là chú mù để làm gì? Mà thôi, không quan trọng. Hôm nay chắc hẳn chú cũng biết tôi tìm chú có chuyện gì rồi.”

“Hở? Ai mà biết?” Trí Thái ngớ ra, “Tôi tới vì cậu nói chuyển khoản mà chưa trả, với cả chính cậu cũng nói không cần tôi nhúng tay vào còn gì?”

Suýt nữa cậu bị sặc, cha thầy bói rởm này không những bịp bợm còn hám của ra mặt. Không hiểu sao mẹ cậu có thể tìm ra một người như hắn, trước đây mẹ cậu cũng hay có thói quen tìm thầy mỗi khi buồn bực. Chính là điển hình của dân mê tín.

Không ngủ được? Xem bói.

Thất tình? Xem bói.

Đánh con lô 68 về con 69? Xem bói.

Tiêu chảy? Xem bói.

Bởi vậy, cậu vẫn không có ấn tượng hay ho cho lắm về thầy bói.

Mới hôm qua còn chất vấn vì sao không muốn hắn giúp nữa, đánh xong một giấc là lật mặt ngay đó hả? Trí Thái trông cũng sáng sủa, thế mà hành nghề lại chẳng có lương tâm.

Cậu nghĩ thầm: “Ác nhơn thiệt chứ.”

“Chuyện đã như vậy thì tôi cũng chẳng muốn nghĩ gì nhiều. Nghề của chúng tôi không phải là đi kêu gọi khách tới xem, mà là tự các người tự tìm đến.” Trí Thái hiếm khi nghiêm túc hẳn, hắn nhấp một ngụm cà phê rồi đặt ly ngay ngắn lên bàn, hai bàn tay đan vào nhau, đặt lên miệng.

Đức Giám nhìn gân nổi trên mu bàn tay hắn, chợt ngẩn ra, vô thức nhìn lại tay mình rồi lẳng lặng thu tay lại, đặt trên đùi, cậu nói: “Thật ra tôi rất tò mò, hẹn chú ra cũng chỉ muốn hỏi làm sao chú biết tường tận chuyện bà gì của tôi mang thai khi tự vẫn.”

“Nếu tôi nói ra, thế thì còn gì là thiên cơ bất khả lộ.” Hắn tùy ý thả tay trên bàn, gõ từng nhịp chậm rãi, “Cậu xem bói hay là tới học làm thầy bói? Mà cậu có muốn học thì tôi cũng không dạy được. Giờ cậu trả lời tôi một câu, còn muốn xem hay không? Chớ để mất thời gian của đôi bên.”

Không ngờ hắn cũng dứt khoát ra phết, Đức Giám lại thấy tính cách hắn hóa ra không đến nỗi tệ lắm, bèn nghiêm túc đáp: “Tất nhiên là tôi tới để xem.”

“Nhất trí, giờ vào việc đi. Cậu ghé mặt lại đây.”

“Xem tướng mặt á hả?” Đức Giám thắc mắc, nhưng cũng đồng ý cúi người về phía trước một chút.

“Chậc, cứ làm theo lời tôi là được, sao cậu hỏi nhiều thế?” Trí Thái nắm cằm cậu, xoay đi xoay lại một hồi, nhìn từ tổng quát cho đến chi tiết từng bộ vị.

“Ừm...” Đức Giám bị xoay tới xoay lui, thắc mắc, “Tôi thấy trên mạng người ta xem mặt cũng có cần lật như bánh tráng vậy đâu.”

“Bánh tráng không lật nhanh như mặt cậu.”

“Bói ra chưa? Bà gì tôi có liên quan tới mặt tôi thật à?” Đức Giám hơi mất kiên nhẫn, không biết cái tay của hắn đã rửa chưa, chỉ sợ hắn sờ mó lung tung rồi lại chạm lên mặt cậu, mụn mọc thì khó chịu lắm.

“Có, liên quan hết.” Trí Thái xoa cằm, “Anh em họ hàng tổ tiên nhà cậu là một phần của cậu, không lệch đi đâu được, ơ?”

“Sao thế?”

Trí Thái cười nói: “Da cậu mềm thật đấy.”