Tam Thiên Nha Sát

Chương 45

Chương 45: Cho tới khi cái chết mang nàng đi (Phần 3)
Nàng sắp ngủ đến nơi, tỉnh tỉnh mơ mơ nhắm mắt lại, không biết trải qua bao lâu, bàn tay vuốt ve của hắn lại lần nữa trở nên nóng cháy, thuận theo vòng eo thon gọn trượt dần xuống dưới, lần này rốt cuộc không hề nôn nóng, dịu dàng mà kiên nhẫn phủ lên nơi mềm mại nhất trên cơ thể nàng, nhẹ nhàng mơn trớn như đang vỗ về an ủi một con thú nhỏ bị thương.

Lưng của Đàm Xuyên bị siết chặt, hừ một tiếng tỉnh lại, đối diện đôi mắt đen sâu thẳm của hắn, nơi đó như đang dấy lên một ngọn lửa.

“Lại lần nữa nhé.” Phó Cửu Vân không chờ nàng trả lời, nâng tay giữ gáy nàng, đầu lưỡi đẩy ra hàm răng khép chặt, làm sâu thêm nụ hôn này.

Nàng cảm thấy rối bời, dường như nằm yên cũng không phải, trốn tránh cũng không phải, ngồi dậy lại càng không phải. Ngón tay hắn vĩnh viễn luôn thừa kiên nhẫn hơn so với nàng, nhất định muốn bức nàng phát điên. Hắn cứ vậy triền miên hôn, khiến nàng chỉ có thể phát ra những tiếng rêи ɾỉ đứt đoạn từ trong khoang mũi, khác hẳn với cảm giác khi nãy, một cơn sóng triều kỳ lạ còn mãnh liệt hơn lúc trước ở Mi Sơn cư ào tới.

Đàm Xuyên không khống chế được giãy giụa thoát thỏi bờ môi quấn quít của hắn, rụt vai lại dựa đầu trên vai hắn, thân thể khẽ run rẩy theo từng động tác dịu dàng của tay hắn.

Đôi tay không biết đặt đâu, chỉ có thể quờ quạng siết chặt đệm chăn, bị hắn nắm cổ tay giữ trên cao, cả người nàng liền mềm nhũn ngã xuống, run rẩy dựa sát vào thân thể hắn.

Phó Cửu Vân rất tốt bụng cúi đầu hỏi nàng: “Bây giờ còn đau không?”

Đàm Xuyên cắn mạnh một ngụm trên ngực hắn coi như trả thù, hắn lại giữ lấy eo nàng, điều chỉnh vị trí một chút, dùng thân thể chính mình thay thế ngón tay thâm nhập cơ thể nàng.

Giống như tất cả sinh mệnh lần thứ hai bị lấp đầy, nàng phát ra một tiếng rêи ɾỉ như thở dài, nắm lấy cánh tay hắn, theo từng động tác của hắn khi thì siết chặt khi thì nới lỏng. Nàng thật muốn điên rồi, tùy thời tùy ý bị ném lên cao, hắn lại không cho phép nàng ngừng lại lâu, hung hăng kéo xuống dưới, sóng triều tìиɧ ɖu͙© cuộn trào mãnh liệt, cuốn bay lý trí, quét sạch những rụt rè e ngại.

Dường như nàng thấp giọng gọi gì đó, có thể là cầu xin hắn buông tha cho mình, cũng có thể là mong muốn hắn đừng kìm nén mà hãy tiếp tục, làm cho nàng vỡ vụn thành mảnh nhỏ, chìm nổi theo từng đợt thủy triều, nếm trải nỗi sung sướиɠ bí ẩn mà kịch liệt lần đầu tiên trong đời này. Thanh âm của nàng, hơi thở của nàng, toàn bộ thân thể và cảm xúc của nàng đã không thể điều khiển, hắn muốn nàng khóc nàng liền khóc, muốn nàng rêи ɾỉ nàng liền rêи ɾỉ.

Sau lưng phảng phất như có một dây cung đột nhiên bị kéo căng, Đàm Xuyên ưỡn cong người, mái tóc dài họa một đường mực đen trong bóng tối. Phó Cửu Vân đỡ eo nàng ngồi dậy, ngón tay luồn sâu trong mái tóc dày của nàng, ôm thân thể phập phồng của nàng vào trong ngực, giọng nói khàn khàn: “… Ta muốn nhìn thấy nàng.”

Vỏ trai khổng lồ mở ra, ánh sáng trong veo của nước biển xanh thẳm chiếu vào, da thịt nàng ửng hồng như một đóa hải đường, mồ hôi khắp người được nước biển tẩy rửa, những bọt biển li ti từ giữa thân thể bọn họ mạnh mẽ bốc hơi, từng hạt từng giọt, tựa như những viên ngọc trai thủy tinh tinh tế.

Nàng hiện tại ở ngay chỗ này, trong lòng hắn, bọn họ chính là yêu nhau.

Lần hoan ái giao triền ngọt ngào này có thể kéo dài cho tới khi thiên hoang địa lão, sông cạn đá mòn. Nàng tươi đẹp như thế, yêu bao nhiêu cũng là không đủ, hắn thậm chí không biết phải yêu nàng như thế nào mới có thể thực sự thỏa mãn.

Bên bờ Hoàn Đái lần đầu tiên nhìn thấy nàng mặc nam trang, bồn chồn lo lắng nhìn nước sông róc rách chảy qua, trong lòng thầm nghĩ chỉ muốn gặp một người là hắn, tựa như một con vàng anh mới vừa học bay, vừa ngây thơ vừa khả ái —— từ thời điểm ấy hắn đã thường xuyên tự giác hoặc không tự giác mơ tưởng được đôi mắt xinh đẹp kia ngóng nhìn.

Nàng phải nhìn ta, chỉ một mình ta, bởi vì sớm từ khi nàng còn chưa biết, ta đã luôn nhìn nàng như vậy.

***

Tia sáng rốt cục dần dần chìm xuống, Đàm Xuyên từ trong giấc ngủ giật mình tỉnh lại.

Những chú cá nho nhỏ tụ tập thành đàn phát ra ánh sáng xinh đẹp trong bóng tối, bơi qua bơi lại đầy phòng, tạo thành rất nhiều hoa văn ánh sáng kì lạ.

Chúng nó ngẫu nhiên cũng bơi tới cạnh Đàm Xuyên, nàng sợ làm thức giấc Phó Cửu Vân còn đang ngủ say bên cạnh, liền dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào bọn chúng, kết quả ngược lại còn kéo theo càng nhiều cá nhỏ bơi lại đây, tranh nhau hôn ngón tay nàng, như thể trên đó có đồ ăn ngon vậy.

Nước biển phản chiếu ánh sáng mông lung chiếu rọi dung nhan say ngủ của Phó Cửu Vân, như thể sắp theo hàng mi run rẩy của chàng mà chảy xuống. Đàm Xuyên chống cằm ngắm nhìn khuôn mặt vờ ngủ của chàng, mỉm cười khẽ nói: “Cửu Vân? Chàng tỉnh chưa?”

Chàng “ưm” một tiếng, vùi đầu vào trong chăn tiếp tục giả bộ như đang ngủ say, đáy mắt bỗng nhiên có chút cay nóng, dường như chỉ sợ chính mình đang mơ, không dám ngẩng đầu.

Đàm Xuyên không khỏi buồn cười, thật sự không thể tin nổi một nam nhân như vậy mà cũng có tâm tư xấu hổ thẹn thùng, sau khi tỉnh dậy không biết phải đối mặt thế nào, dứt khoát che mặt trốn đến hôm sau. Chỉ có cô nương người ta mới làm vậy thôi chứ.

Nàng nằm dựa vào vai chàng, kéo chăn ra, dịu dàng nói: “Cửu Vân, chàng đừng sợ, ta sẽ có trách nhiệm với chàng.”

Chàng đột nhiên xoay người, lao tới nhanh như hổ đói vồ mồi đẩy nàng ngã trên giường trai ngọc khổng lồ, Đàm Xuyên bật cười định trốn, thình lình chàng lại dùng tay che kín mắt nàng, giọng nói vẫn còn hơi khàn: “Nhóc con chết tiệt kia, không được nhìn, không được phép nói chuyện.”

Nàng quả nhiên không nói gì nữa, chỉ dùng tay ôm bờ vai chàng, giúp chàng vuốt thẳng những sợi tóc dài hỗn độn. Tay Phó Cửu Vân chậm rãi từ trên mặt nàng dời xuống, nắm cằm nàng để nàng đối diện với mình, ánh mắt giao nhau, mấy lời thề non hẹn biển dài dòng bùi tai bọn họ đều không cần, ánh mắt cũng có thể nói lên tất cả.

“Phó Cửu Vân, Công Tử Tề… Vì sao phải lấy hai cái tên?”

Những gì nàng biết về chàng thực sự không nhiều lắm.

Phó Cửu Vân suy nghĩ một chút: “Đây là bí mật.”

Chàng bị đánh khẽ một cái, nhưng nét mặt lại lộ ra một nụ cười mỉm tựa như hoài niệm. Nắm cổ tay nàng, để nàng nằm yên ổn trong lòng mình, trong thanh âm của chàng mang theo cảm khái: “Thật lâu rồi… nàng mới hỏi lại ta vấn đề này.”

Đàm Xuyên khó hiểu đưa mắt hỏi, chàng chỉ lắc đầu cười, cuối cùng lại nói: “Nàng xem Thượng cổ Họa thánh gọi là Bình Giáp Tử, sao hắn còn có tên gọi Khương Hồi?”

Một câu giải thích không ngờ tới, nhưng lại cực kỳ hợp lý. Đàm Xuyên hơi sửng sốt: “Thật đúng là đạo lý này, sao lúc trước ta không nghĩ ra nhỉ?”

“Nàng lúc nào chẳng ngốc như vậy.”

Lại bị đánh một quyền.

Chàng lật người lại, muốn ức hϊếp trả thù đến cùng. Trên chiếc giường trai ngọc chăn đệm lộn xộn không ai nhìn cho nổi, gối đầu đều rơi xuống đáy biển, bị cát biển vùi lấp hơn phân nửa.

Trời dần dần sáng, tia sáng khúc xạ vào nước biển, tạo ra ánh sáng êm dịu như ngọc trai.

Đàm Xuyên đan tay vào trong mái tóc dài của chàng, trong lòng bỗng nhiên có chút sợ, nhanh chóng nhắm mắt lại.

“Trời sắp sáng rồi.” Nàng nhẹ nhàng nói, “Tốt nhất là đừng sáng vội, ta còn chưa muốn dậy.”

Có chút không cam lòng, nàng còn chưa kịp nằm mơ, trong mộng còn chưa kịp thề nguyện với chàng, cùng nắm tay nhau đến già, sống qua một đời người ngắn ngủi mà tươi đẹp kia.

Chàng siết chặt nàng vào trong ngực, trai ngọc chậm rãi khép lại, ngăn trở ánh bình minh đang muốn chiếu vào.

“Trời sẽ không sáng.”

Chàng nói, để nàng dựa cằm lên vai mình, hai gò má kề sát.

***

Dù cho đêm tối có kéo dài thế nào cũng sẽ phải trôi qua, đôi mắt Đàm Xuyên lại một lần nữa thích ứng với ánh sáng chói lòa trên mặt biển, đã mấy ngày trôi qua.

Hôm đó lên bờ, thời tiết nắng ráo, gió không lớn, rất thích hợp làm một vài chuyện nguy hiểm kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Mi Sơn Quân cưỡi tiên hạc đợi ở trên bờ, sắc mặt không tốt lắm, chắc hẳn gần đây bị vị chiến quỷ tình địch kia của y giày vò không nhẹ. Tiếp nhận nhúm tóc bạc của quốc sư Đàm Xuyên đưa cho, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vài cái, y thờ ơ nói: “Đế Cơ, ta giúp ngươi không phải vì tranh chấp giữa các quốc gia, ngươi phải hiểu điểm này. Hậu sự của đại sư huynh là do một tay ngươi lo liệu, ta chỉ trả cho ngươi một phần nhân tình.”

Đàm Xuyên khẽ gật đầu, mỉm cười đáp: “Vô luận là vì lý do gì, ta đều cảm kích sư thúc ra tay trợ giúp.”

Mi Sơn Quân nhìn Phó Cửu Vân đứng ở phía sau, do dự một chút, lại nói: “Tranh chấp giữa các quốc gia vĩnh viễn sẽ không ngừng, mà đời người lại hữu hạn, cho nên hận thù cũng là hữu hạn. Những gì ngươi làm đối với đời sau mà nói, có lẽ chẳng có chút ý nghĩa nào, ngươi vẫn khăng khăng muốn làm?”

Nàng nhấc chân tiến về phía trước, một lát sau mới trả lời: “Ta làm vậy không phải vì thù hận.”

Mấy ngàn vạn con dân Đại Yến ngày đêm chịu giày vò, trở thành thức ăn cho đám yêu ma. Trên đời này có những thứ còn quan trọng hơn hận thù rất nhiều, các tiên nhân siêu thoát thế tục có lẽ vĩnh viễn cũng không hiểu được.

Mi Sơn Quân đứng cạnh Phó Cửu Vân, cười khổ: “Ta không giúp được ngươi, hay là sau khi hồn phách đầy đủ ta lấy trộm hồn đăng…”

“Không.” Phó Cửu Vân nở một nụ cười thỏa mãn, “Giờ đây ta chẳng còn mong muốn điều gì.”

Mi Sơn Quân ngạc nhiên nhìn hắn bước nhanh về phía trước, dùng tay vén mái tóc dài bị gió biển thổi tung của Đàm Xuyên, hai người kề trán vào nhau, không biết thầm thì với nhau điều gì, nàng chợt cười rộ lên, đá tung cát vào người hắn, hai người đuổi nhau trên bãi cát mềm mại trải dài vô tận —— một màn này kí©ɧ ŧɧí©ɧ sâu sắc trái tim nhỏ bé yếu ớt gần đây bị tình địch tàn phá tơi bời của Mi Sơn Quân, y không kìm nổi lệ chảy ròng ròng.

***

Mùng bốn tháng chín, mưa tầm tã đã nhiều ngày, may mắn hôm nay trời quang đãng, một phong thư được thả trước phủ quốc sư chẳng biết từ bao giờ, không đề tên, nhưng dấu ấn chim yến kỳ lân trên giấy đã nói rõ thân phận người thư. Trong thư chỉ có một hàng chữ: Tối nay giờ tý, dưới núi Phượng Miên, không gặp không về.

Quốc sư vốn đang cáo bệnh không ra khỏi cửa siết chặt phong thư, tâm tình phức tạp. Toàn bộ phủ quốc sư đều được giăng kết giới và pháp trận dày đặc, một con chuột nhỏ lọt vào cũng không có đường ra, thế nhưng Đế Cơ đâu phải chuột, nàng tới cũng không thèm tới, chỉ ném một phong thư trước cửa, đoan chắc lão tất nhiên sẽ đến hẹn.

Trong tay lão là tư liệu do bọn thuộc hạ ngầm điều tra về Đế Cơ, trên đó rõ ràng viết: Đại Yến Đế Cơ, yêu kiều yếu đuối, ngây thơ lương thiện, giỏi về ca múa, có chút hiểu biết bạch chỉ thông linh thuật.

Quốc sư xé nát bấy tập tư liệu, nàng ngây thơ lương thiện, yếu đuối yêu kiều? Lão lần đầu tiên thấy một cô nương “ngây thơ” giảo hoạt tàn nhẫn đến vậy. Trong ngực có một hộp ngọc nặng trình trịch, bên trong là trái tim tươi sống của Đế Cơ, trên đó bị cắm chi chít ngân châm, tựa một con nhím đỏ tươi.

Cẩn thận rút từng ngân châm ra, máu tươi lập tức thấm đẫm nửa hộp ngọc, lão tùy tay phất một cái, các vết thương lớn nhỏ do bị châm biến mất trong phút chốc, hết thảy đều khôi phục nguyên trạng.

Cho dù có đoạt lại được hồn phách thái tử, cũng không thể để cho nàng sống tiêu dao, lão muốn nàng phải chịu mọi khổ sở đau đớn, sống không quá năm năm.

Giờ tý đêm đó, không biết vì sao lại có mưa nhỏ tí tách rơi. Đàm Xuyên nắm một chiếc dù làm từ trúc xanh, cầm theo đèn l*иg đợi phía ngoài rừng trúc, nhìn thấy quốc sư cưỡi yêu thú đỗ cách xa mười trượng, phía sau còn dẫn theo vị thái tử không đầu kia, trên người thái tử hình như còn vác một cô gái, trông có vẻ như đang mê man.

Nàng chậm rãi bước tới nghênh tiếp, cười nhạt: “Quốc sư quả là người đúng giờ.”

Quốc sư nhìn quanh bốn phía một vòng, rừng trúc vắng vẻ trống không, dễ nhận thấy chỉ có một mình nàng, không khỏi trầm giọng hỏi: “Công Tử Tề đâu? Hay là lại trốn trong góc tối?”

Đàm Xuyên cười nói: “Đây là chuyện riêng của ta, không liên can tới người khác, đương nhiên cũng chỉ có ta tới gặp quốc sư.”