Mạt Thế: Khởi Đầu Lại Từ Đào Thoát

Chương 1

Tạ Ngưng không ngờ rằng vừa trở lại ngày đầu tiên của mạt thế thì đã bị bạn tốt đẩy vào đám tang thi. Đầu cô nóng đến mức choáng váng. Chỉ mới vừa mở mắt ra, mà cả người cô đã bị một lực mạnh đẩy ra cửa.

Bên tai còn vang lên giọng nói bất đắc dĩ của bạn tốt Mã Ngọc: “Tạ Ngưng, cậu đừng trách mình, nếu như bây giờ cậu không chết thì chính là mình mất mạng. Là bạn bè với nhau mình cũng có chút không nỡ, nhưng mình thật sự không muốn chết.”

Mã Ngọc kéo tay Tạ Ngưng rồi quay mặt đi, nên hoàn toàn không thấy được ánh mắt lạnh như băng của Tạ Ngưng đang nhìn mình chằm chằm.

Một bạn học khác bên cạnh tên Hạ Chi duỗi tay kéo họ lại.

“Cậu ấy tỉnh rồi, Tạ Ngưng tỉnh rồi! Mã Ngọc, hay là đợi thêm một chút nữa xem sao?”

“Tỉnh cái gì mà tỉnh? Chưa nhìn thấy nhiệt độ cơ thể của cậu ta sao? Cậu ta sốt cao liên tục như vậy, chẳng lẽ còn chờ cậu ta biến dị cắn người rồi mới gϊếŧ à? Thu lại tấm lòng từ bi như thánh mẫu Maria kia của cậu đi, trong lúc này, lòng tốt không có chút tác dụng nào đâu.”

“Nhưng mà, phát sốt không nhất định sẽ biến dị, mà cũng có khả năng là thức tỉnh dị năng mà!” Hạ Chi vẫn còn có chút do dự, tốt xấu gì cũng là bạn học với nhau, hơn nữa chính phủ cũng đã phát thông báo khẩn cấp, thức tỉnh dị năng sẽ sốt cao.

“Thà rằng gϊếŧ nhầm thì cũng không thể làm liên lụy đến mạng sống của chúng ta được! Hạ Chi, cậu đừng vô nghĩa nữa, đợi thêm lát nữa thì không kịp nữa đâu!”

Mã Ngọc chưa từng dao động mà duỗi tay đẩy Hạ Chi ra.

Lúc cửa mở, Mã Ngọc vừa định dùng chân đá Tạ Ngưng ra ngoài, thì cánh tay đã bị một bàn tay khác nắm chặt.

Người sốt đến mơ hồ mà sức lực vẫn lớn như vậy à?

Mã Ngọc hít ngược một ngụm khí lạnh.

“Mày đúng là… trước sau đều ích kỷ như vậy.”

Tạ Ngưng cười khẽ một tiếng, lời nói của cô có chút đứt quãng.

Đều lựa chọn giống hệt như đúc với hai mươi năm trước.

Vì tự mình chạy trốn mà mặc kệ cô có phải đang thức tỉnh dị năng hay không, cũng muốn đá cô ra ngoài cho tang thi ăn để kéo dài thời gian.

“Muốn dùng mạng của tao để đổi lấy mạng chó của mày à? Nghĩ xem mày có đủ tư cách hay không!” Tạ Ngưng đột nhiên túm chặt lấy đầu tóc của Mã Ngọc.

Cô dùng sức bóp chặt cái ót của cô ta rồi đập mạnh đầu Mã Ngọc lên cánh cửa.

“Ầm!”

Âm thanh rất lớn, khiến trái tim mấy cô gái ở đây đều giật thót.

Bọn họ hoàn toàn không rõ Tạ Ngưng làm thế nào mà trong nháy mắt đã khiến cho đầu tóc kia của Mã Ngọc đột nhiên bốc cháy.

Mấy người Hạ Chi đều bị dọa sợ, còn chưa kịp phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra thì Mã Ngọc đã bị Tạ Ngưng đạp bay ra ngoài.

Mã Ngọc đè lên cánh cửa ngã mạnh xuống đất, lại còn xui xẻo đè lên mấy cánh tay tang thi ở bên ngoài.

“A!” Mã Ngọc kêu thảm, ngọn lửa trên đầu cô ta lan qua người tang thi, hăng hái mà thiêu đốt.

Tang thi không biết đau, lửa tí tách nhảy múa trên cánh tay của chúng nó rồi dần lan rộng.

Mã Ngọc bị đốt đến mức liên tục kêu gào, lăn lộn trên nền đất.

Lăn một hồi, cô ta liền lăn đến hành lang bên dưới cửa sổ. Khi nhìn thấy bên ngoài đang đổ mưa to, cô ta đột nhiên xoay người nhảy bổ ra ngoài.

“Mã Ngọc!” Hạ Chi đuổi theo ra ngoài nhìn thấy cảnh này thì sợ tới mức suýt ngất.

Đây là lầu ba mà!

Mã Ngọc cứ như vậy mà nhảy xuống sao?