Trong lúc bế quan, Sở Huân đã đi ra ngoài một vài lần để tìm hiểu tin tức, gần đây Thanh Mộc trấn xuất hiện tu sĩ càng ngày càng nhiều, không thiếu đệ tử của các môn phái lớn, xem ra là chuyện bí cảnh đã có tin tức.
Ngày hôm đó, Sở Huân đã thiền định xong, tu vi luyện khí tầng sáu đã vững chắc, nàng lấy trâm phượng ra nhìn, buồn bực nhìn trâm phượng mà hộc máu.
Vì cây trâm này, nàng tốn bốn khối linh thạch.
Đột nhiên, một tia sáng xanh từ trâm cài thoát ra, hướng mi tâm Sở Huân mà bắn tới, tốc độ nhanh khiến nàng không kịp phản ứng làm nàng ngất đi.
Sau khi nàng tỉnh lại, chỉ cảm thấy thần thức đau nhức dữ dội, trước mắt là một khối ánh sáng màu lam hình cầu, phát ra ánh huỳnh quang.
Ánh sáng hình cầu đó có một cái miệng lớn chiếm hết cả thân thể và đang cắn xé nàng.
Nàng không kịp nghĩ nhiều, thần thức xé rách đau đớn thúc giục nàng nhanh chóng chạy trốn.
Bốn phía một mảnh hắc ám hư vô, nàng ở phía trước chạy, một tảng ánh sáng xanh đuổi theo ở phía sau.
Sở Huân quay đầu lại nhìn, càng nhìn càng khϊếp sợ, cô không biết đây là thứ quỷ quái gì!
Mắt thấy ánh sáng phía sau muốn đuổi theo nàng, đầu óc Sở Huân đột nhiên nhớ ra: Đoạt xác!
Điên cuồng nghĩ cách trong đầu, nàng cũng không tìm được cách gì khi bị tu sĩ khác đoạt xác.
Nàng còn chưa học được ngự kiếm phi hành, liệu nàng có chết không?
Nghĩ đến quả cầu sáng xanh vừa cắn thân thể nàng, nàng liền tức giận.
Hôm nay nếu không phải ngươi chết thì chính là ta vong, không phải ngươi cắn ta sao? Ta cắn chết ngươi!
Sở Huân xoay người, nhào tới tảng ánh sáng xanh hung tợn gặm cắn.
Tảng ánh sáng bị cắn, mềm mại như bông gòn, tan chảy trong miệng.
Sở Huân ngẩn ra: Ngon quá…
Sau khi bị cắn, quả cầu sáng xanh choáng váng chốc lát, sau đó run rẩy, thấy nữ tu này lại dám phản kháng, cũng nổi giận, mở miệng lớn hướng nàng cắn tới.
Xì......
Thần thức đau nhức lần nữa quét qua, trong đầu Sở Huân chỉ có một ý niệm, thật vất vả đi lên con đường tu tiên, ngay cả bay còn chưa học được mà chết.
Lúc này, quả cầu sáng xang cũng không dễ chịu, thấy Sở Huân điên cuồng cắn mình từng ngụm từng ngụm, đau đến thần hồn nó run rẩy, nàng gặm cắn dần dần chậm rãi.
Sở Huân đau đớn dần dần tê liệt, nàng gặm cắn từng cái đều đều, cứ như vậy không biết qua bao lâu, khi một chút ánh sáng cuối cùng bị nàng nuốt chửng, nàng lại ngất đi.
Sở Huân mở mắt lần nữa, nhìn ánh trăng cao trên bầu trời, cảm thấy choáng váng trong giây lát.
Làn gió nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của nàng, mùi cỏ cây thơm ngát xộc vào trong mũi.
Đợi nàng lấy lại tinh thần, sắc mặt có chút cổ quái, nàng là bị đoạt xác không sai, nhưng người đoạt xác này cũng không phải là người của Thương Ngô giới.
Sở dĩ nàng không nhận ra trâm phượng này, là bởi vì nó thuộc giao diện khác, cây trâm này tên là Phách Ngọc, là một loại pháp bảo trung cấp, có công dụng an thần dưỡng hồn, lúc thăng cấp có thể trấn áp tâm ma.
Người đoạt xác tên là Vi Lan, là một vị tu sĩ Nguyên Anh, vốn thám hiểm trong một bí cảnh, trải qua cửu tử nhất sinh thật vất vả mới thoát ra được.
Thế nhưng đan điền bị hao tổn, tu vi rơi xuống bậc kim đan, đành phải tìm một nơi để trú ngụ.
Sau khi bình phục, phát hiện nơi này không phải là giao diện trước kia từng sống, không còn cách nào khác chỉ có thể bất đắc dĩ thích nghi với thực tại.
Đan điền bị hao tổn, tu vi trì trệ không tiến, Vi Lan chân nhân vì muốn khôi phục đan điền, bắt đầu đi lang thang khắp Thương Ngô giới, tìm kiếm nguyên liệu luyện chế đan dược.
Nhưng gặp xui xẻo trong lúc tìm kiếm nguyên liệu, cùng người tranh đoạt đấu pháp mà chết, thần hồn liền bám vào trâm ngọc với ý đồ đoạt xác, chỉ là Vi Lan chân nhân đã chết trăm năm, thần thức đã nhanh tiêu tán, cũng bởi vì vậy, mới để cho Sở Huân thành công nuốt chửng.
Sở Huân tiếp tục tìm kiếm trong trí nhớ, phát hiện lại có một pháp bảo dự phòng chôn giấu trong động phủ khi chữa thương, nơi mà lúc trước Vi Lan chân nhân ẩn thân ở gần Lạc Nguyệt thành.
Sở Huân nhịn không được nhếch khóe miệng, hả hê cười nói: "Quả nhiên tâm tư kín đáo, ngay cả nguyên liệu tu luyện đoạt xác sau khi chết cũng an bài xong.”