Ta Là Tiểu Tổ Tông Thiên Đạo

Chương 44: Vạn Yêu Sơn Mạch: Tử Kim Ngô Công

"Sột soạt--"

Tiếng bò sát của yêu thú dần dần rõ ràng.

"Một bầy Tử Kim Ngô Công...? Đây là chọc vào tổ yêu thú à?" Thần thức của Tần Nhạc đã chú ý đến yêu thú, giọng nói hơi run rẩy.

Hàng chục con Tử Kim Ngô Công xuất hiện trước mắt hai người, con mạnh nhất có tu vi Luyện Khí tầng mười, còn lại đều là Luyện Khí tầng sáu, bảy. (Tử Kim Ngô Công là những con rết tinh)

Đầu Tử Kim Ngô Công có màu xanh lục, thân có những đốt sống màu đen, theo hàng chục chiếc chân tiến lên, co duỗi vặn vẹo.

Mắt phượng sắc bén của Sở Huân nheo lại, ném cho Tần Nhạc một bình giải độc đan, cau mày nói: "Cẩn thận, Tử Kim Ngô Công này có độc."

Lời nói vừa dứt, chỉ thấy cổ tay cô xoay một vòng, thanh kiếm Thanh Sương xuất hiện trong tay.

"Tần Nhạc đạo hữu, con Luyện Khí tầng mười giao cho ta, trước tiên giúp ta chặn lại những con yêu thú khác."

Không đợi Tần Nhạc trả lời, thanh kiếm Thanh Sương "xoẹt" một tiếng, được bao bọc bởi ngọn lửa.

Sở Huân với tốc độ nhanh như chớp, lao về phía con Tử Kim Ngô Công Luyện Khí tầng mười.

Tần Nhạc nhận lấy đan dược, ngậm một viên dưới lưỡi, bước nhanh, bám sát theo bước chân Sở Huân, hắn muốn ngăn chặn những con Tử Kim Ngô Công khác tập kích Sở Huân.

"Clang--"

Tử Kim Ngô Công thấy người tu tiên cầm kiếm lao về phía mình, né tránh đã không kịp, vội vàng dùng phần đốt sống cứng nhất của mình để chống đỡ.

Sở Huân bị chấn đến miệng tê dại, ánh mắt cứng đờ, kinh hãi hỏi: Pháp khí không thể mở ra sao?

Phốc!

Tử Kim Ngô Công giận dữ, phun ra một ngụm chất nhầy trong suốt, từ trong miệng kéo ra một sợi nhỏ, mang theo mùi tanh vô cùng quái dị, bay về phía nàng.

Sở Huân thi triển bộ pháp bát quái, vội vàng tránh né, chất nhầy bắn lên gốc cây cổ thụ phía sau, một làn khói đen bay ra.

Đồng tử Sở Huân co lại - - có độc!

Nàng thấy Tử Kim Ngô Công có đầu màu xanh biếc, cô đoán rằng con thú đó có độc, nhưng không ngờ rằng đó là chất nhầy có độc!

Tử Kim Ngô Công thấy một kích không trúng, vung phần đuôi, lao về phía Sở Huân.

Sợ nọc độc của con rết, Sở Huân không dám ra đòn trực tiếp mà nhảy ra xa một mét.

Phân ra một luồng thần thức chú ý đến động tác của Tần Nhạc, lúc này Tần Nhạc cũng không dễ chịu. Tay không tấc sắt chặn con rết tím, lại còn né tránh để không bị nọc độc đánh trúng.

"Tiếp tục như vậy không phải là biện pháp."

Sở Huân thấy thế, buông Thanh Sương kiếm ra, khiến nó bay trên không trung, dùng thần thức khống chế, ngăn cản Tử Kim Ngô Công.

Ngón tay bấm quyết, hét lớn: "Xích Hỏa Liên!”

Từng mảng lớn hỏa liên đập về phía con rết tử kim bên cạnh Tần Nhạc, tiếng "bốp bốp" không dứt bên tai.

Hỏa Liên đột nhiên xuất hiện, thay Tần Nhạc chia sẻ một ít áp lực.

Bên kia, thần thức Sở Huân điều khiển Thanh Sương Kiếm, ở trên không trung vẽ ra một đạo linh lực tinh thuần, đánh về phía Tử Kim Ngô Công Luyện Khí tầng mười.

Tử Kim Ngô Công ăn đau, đuôi nó bị rạch một vết máu.

Lúc đầu Sở Huân vui mừng trong lòng, thầm nghĩ: "Thì ra điểm yếu ở đây."

Thừa dịp Tử Kim Ngô Công chưa kịp hoàn hồn, Sở Huân cầm lấy kiếm Thanh Sương, dồn hết sức lực, đánh vào phần đuôi con rết.

"Rắc!"

Đuôi con rết bị gãy lìa hai đoạn, máu tuôn trào ra.

Thấy vậy, Tử Kim Ngô Công muốn trốn chạy, nhưng Sở Huân là sao để nó toại nguyện.

Ngón tay khẽ khàng búng ra, một đóa hoa sen lửa từ đầu ngón tay bắn ra, theo vết gãy đuôi, chui vào bên trong cơ thể con rết.

Sở Huân dùng thần thức điều khiển linh khí, trực tiếp đâm vào não bổ, lưỡi lửa thiêu đốt thịt máu dọc theo cơ thể, cơ thể Tử Kim Ngô Công bắt đầu co giật dữ dội.

Vài hơi thở sau, chỉ nghe "bốp" một tiếng, toàn bộ cơ thể con rết vô lực đập xuống đất.

Giải quyết xong con rết già, còn lại con rết nhỏ.

Sở Huân quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy Tần Nhạc vung nắm đấm, đập vỡ lớp vỏ của con rết tạo thành một hố sâu. Mắt cô sáng lên, tu luyện thể chất lại khủng bố đến vậy?

Cô vốn định nhắc nhở điểm yếu của con rết nằm ở phần đuôi, nhưng nhìn thấy hành động vừa rồi của Tần Nhạc, cô lại nuốt lời định nói.

Cô muốn xem thêm cách tu luyện thể chất chiến đấu như thế nào…

Đang chiến đấu, Tần Nhạc đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, có chút nghi hoặc - tu sĩ không sợ lạnh.

Hân nghĩ đến huyệt đạo ở chân trái và cánh tay trái đã được mở, trong lòng có chút hưng phấn muốn thử.

Lúc này, Tử Kim Ngô Công còn lại bốn con, trên mặt đất có hai con bị cháy đen, hiển nhiên là bị Sở Huân thiêu chết.

Sở Huân nhìn thấy ba con khác, khóe miệng giật giật, chết thảm... máu me be bét, hẳn là bị đập chết.

Thu hồi pháp khí, xông về phía bên cạnh Tần Nhạc, thay hắn chia sẻ hai Tử Kim Ngô Công.

Hồng Mông Luyện Thể Thuật chỉ có Luyện Thể Thuật, cũng không có công pháp, nàng liền học động tác của Tần Nhạc, hướng Tử Kim Ngô Công vung ra tả quyền.

“Ầm!” Phần đuôi của con rết tử kim bị đập ra một cái hố sâu, không phân cao thấp với hố sâu của Tần Nhạc.

Sở Huân hai mắt sáng ngời, trong lòng hoảng hốt: Dễ dùng thì dễ dùng, nhưng tay hơi đau.

Lúc này, Tần Nhạc ánh mắt kinh hãi nhìn về phía nàng, vẻ mặt như thấy quỷ. Ôi trời ơi, vậy mà lại là một thể tu?

"Cẩn thận!"

Nàng thấy một con rết, sau lưng Tần Nhạc phun ra một ngụm dịch nhầy. Vừa định ra tay cứu giúp, lại thấy Tần Nhạc quỷ dị tránh đi.

Sở Huân bất ngờ nhíu mày, nhìn sang hướng khác, chân trái bay về phía con rết.

Một Tử Kim Ngô Công bị trúng vào bụng, bay xa hai mét, nặng nề rơi xuống đất, cuộn lên bụi đất.

Cảnh tượng này kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến mắt cô đỏ ngầu, tràn đầy chiến ý, một bước nhảy đến trước con Tử Kim Ngô Công.

Lợi dụng lúc con rết chưa bò dậy, cô vung nắm đấm liên tục bằng tay trái vào đầu con rết.

"Bùm - Bùm" tiếng vang liên tiếp.

Tử Kim Ngô Công bị đánh choáng váng, sau vài hơi thở, hộp sọ bị vỡ, rồi hoàn toàn im bặt.

Tần Nhạc luôn chú ý thần thức xung quanh, thấy Sở Huân hung hãn như vậy, bước chân loạng choạng, suýt bị chất nhầy đánh trúng.

Sở Huân quay đầu, nhướng mày với hắn, vừa như khoe khoang, vừa như chế giễu.

Thân là nam nhân, lại là một nam nhân cơ bắp cuồn cuộn, hắn cảm thấy mình mất hết mặt mũi!

Tinh thần Tần Nhạc bừng bừng khí thế, hai nắm đấm thay nhau đấm vào Tử Kim Ngô Công, chứng minh sức mạnh của mình với Sở Huân.

Hai người như thi nhau xem ai khỏe hơn, khổ thân cho yêu thú...

……

Một nén nhang sau, mặt đất trở nên hỗn loạn, tất cả Tử Kim Ngô Công đều rơi xuống đất, cái chết của chúng... rất bi thảm.

Một cơn gió lạnh thổi vào cổ Sở Huân, lúc này Sở Huân mới tỉnh táo.

Vừa rồi hai người quá mức điên cuồng, gϊếŧ chóc hoàn toàn từ một chiều, nơi này tràn ngập mùi máu tanh, có thể thu hút yêu thú.

Tần Nhạc lúc này cũng đã khôi phục bình thường, trầm giọng nói: “Chúng ta rời khỏi đây trước đi.”

Sở Huân cũng có ý này, hai người nhét yêu thú vào túi trữ vật, dọn dẹp dấu vết đánh nhau.

Trốn ra xa mấy chục dặm, mới tìm một vị trí, bố trí lên trận pháp.

Sở Huân đưa lưng về phía Tần Nhạc, lòng còn sợ hãi nghĩ: Chẳng lẽ hắn ta là người bạo lực? Lại còn thích dùng nắm đấm?

Lắc đầu, gạt đi suy nghĩ, nhìn trận pháp phòng ngự trước mắt, khẽ nhíu mày.

Nàng vẫn là đánh giá thấp Vạn Yêu sơn mạch, mới vừa tiến vào sơn mạch đã gặp phải bầy yêu thú, không biết là bọn họ xui xẻo hay là...

Suy nghĩ một chút, lại lấy ra sát trận bàn, bố trí tại phòng ngự trận pháp bên ngoài, cẩn thận một chút, luôn luôn tốt.

Hôm nay xem như kết thúc, nàng cũng không tiêu hao bao nhiêu thể lực, nhưng Tần Nhạc cần nghỉ ngơi.

Sở Huân trở lại trong trận pháp, Tần Nhạc vốn đang điều tức, bỗng nhiên mở mắt, nhìn nàng có chút mất tự nhiên nói: "Sở Huân đạo hữu, bình giải độc đan kia..."

Sở Huân nghe vậy ngắt lời: "Đạo hữu muốn máu thú không?

Tần Nhạc lắc đầu, không vui vì bị cắt ngang, nhưng anh không hiểu sao cô có thể quay người nhanh như vậy.

"Vậy máu thú cho ta, xem như bù đắp giải độc đan, những thứ khác chúng ta chia đôi."

Sở Huân thầm tính toán trong đầu. Mục đích chính của cô khi ra ngoài săn lùng yêu thú là để lấy máu thú, còn những thứ khác cô không quan tâm lắm. Ban đầu cô tưởng Tần Nhạc cũng cần máu thú để luyện thuốc tắm, đang nghĩ cách đề nghị chia chác thế nào, giờ đây xem ra lại tiết kiệm được một khoản.

Sở Huân đề nghị: "Số nguyên liệu sau này, ta lấy bốn phần, ngươi lấy sáu phần, còn máu thú thì thuộc về ta. Đạo hữu thấy thế nào?"

Tần Nhạc biết rõ Sở Huân đóng góp nhiều hơn, chia đôi coi như là ưu ái cho hắn, hắn nào dám nhận lấy sáu phần, vội vàng lắc đầu nói: "Sau này cũng chia đôi, máu thú thuộc về đạo hữu."

Máu thú vốn không đáng giá bao nhiêu, chỉ có vẽ bùa chú mới cần dùng đến máu thú, nhưng máu thú của tu sĩ Luyện Khí thì chẳng ai mua.

Sở Huân cũng không khách sáo, gật đầu đồng ý.