Hai người rời khỏi Lạc Nguyệt Thành, hướng về phía Vân Vũ Cốc bay đi.
Sở Huân dùng thần thức quét qua Tần Nhạc, thấy hắn thong thả ung dung đi theo sau mình, hơi nhướng mày, dùng Khinh Thân Thuật, tăng tốc độ.
Cô muốn thử xem thực lực của Tần Nhạc, hắn có tu vi Luyện Khí tầng bảy, nói là thử thực lực của hắn, không bằng nói là thử thực lực của thể tu.
"Sở Huân đạo hữu, chậm một chút..." Giọng Tần Nhạc từ phía sau truyền đến, có chút thở hổn hển.
Việc tăng tốc đột ngột khiến Tần Nhạc có chút khó khăn, hắn không hiểu nổi, một nữ tu ẻo lả yếu đuối, sao lại chạy nhanh như vậy.
Bỗng nhiên, Sở Huân dừng bước, Tần Nhạc vội vàng phanh gấp ngay sau lưng cô, không hiểu chuyện gì đang xảy ra mà nhìn cô.
Sở Huân cau mày, nghiêm mặt nói: "Tần Nhạc đạo hữu, bí cảnh vừa mới đóng cửa, lúc này Vân Vũ Cốc e rằng rất hỗn loạn, hay là chúng ta đi về hướng nam, tối nay ở lại trấn, ngày mai hẵng đi ra ngoài săn gϊếŧ yêu thú, đạo hữu thấy có được không?"
Cô sẽ không nói rằng, vừa nãy mí mắt cô liên tục giật giật, cảm thấy không ổn, người biết bói toán có khả năng cảm nhận nguy hiểm nhạy bén, vì vậy cô mới muốn nhanh chóng rời khỏi Vân Vũ Cốc.
Vừa khi Tần Nhạc dừng bước, định mở lời hỏi, thì nghe tiếng truyền âm, suy nghĩ một hồi, thấy lời nói có lý.
"Được, cứ làm vậy."
Sở Huân gật đầu, hai người đổi hướng, hướng về phía Nam, bay về phía Vô Cực Tông.
Trên đường đi, Sở Huân không sử dụng hết sức, nhưng lại khiến Tần Nhạc mệt mỏi.
Tần Nhạc thầm nghĩ: Nữ tu này chắc chắn là cố ý, mỗi lần đều đợi đến khi hắn kiệt sức, mới giảm tốc độ một chút, hắn thậm chí còn nghi ngờ, nữ tu này có phải muốn làm hắn mệt chết, rồi đoạt bảo vật hay không?
Sở Huân không biết suy nghĩ trong lòng Tần Nhạc, cô thực sự là cố ý, cô muốn đi càng xa Lạc Nguyệt Thành càng tốt...
Trên đường đi, gặp phải tu sĩ khác, không đợi đối phương phản ứng lại, liền đổi hướng né tránh.
Về điểm này, Tần Nhạc và Sở Huân lại cùng nhất trí, tuân theo nguyên tắc "nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện".
……
Buổi chiều tối, ánh đỏ của mặt trời lặn nhuộm đỏ cả bầu trời phía đông, hai người chạy như điên hơn mấy trăm dặm, đến khi cảm giác nguy cơ của Sở Huân hoàn toàn biến mất.
Sở Huân dừng lại trước trận pháp, có chút tò mò, trận pháp ở đây không giống như sương mù ở Lạc Nguyệt Thành.
Trận pháp có hình dạng trong suốt, tỏa ra ánh sáng trắng, đứng bên ngoài trận pháp có thể nhìn thấy con đường đá xanh và những ngọn núi trùng điệp trong thành.
Bên ngoài trận pháp có dựng một tảng đá lớn màu xám xanh cao hơn người, trên đó khắc ba chữ Vân Thiên Thành lấp lánh ánh sáng.
Sở Huân tập trung nhìn, chỉ thấy đầu óc choáng váng, vội vàng thu hồi thần thức.
Nhéo nhéo huyệt thái dương, lẩm bẩm nói: "Lại quên, tò mò hại chết người."
Cô tìm một tảng đá lớn, vén tà áo, ngồi xếp bằng trên đá thiền định điều tức, chờ Tần Nhạc ở bên ngoài thành.
Chẳng mấy chốc, một giọng nam trầm vang lên, hơi trách móc nói: "Sở Huân đạo hữu, với tốc độ này, không quá 10 ngày, chúng ta sẽ đến Vô Cực Tông."
Người chưa đến, tiếng đã đến.
Vài hơi thở sau, bóng người Tần Nhạc mới xuất hiện bên ngoài trận pháp, phịch một cái ngồi xuống đất, thở hổn hển, ngực không ngừng phập phồng.
Tấm áo trên người bị mồ hôi thấm ướt, cơ bắp càng thêm cuồn cuộn.
Sở Huân mỉm cười hơi áy náy, cô cũng không biết giải thích thế nào, lại sợ Tần Nhạc đa nghi. Suy nghĩ một chốc, cô nghiêm túc nói: "Tần Nhạc đạo hữu, chạy đến Vân Thiên Thành trước giờ Tuất, sẽ có lợi cho ta và ngươi."
Tần Nhạc nghe vậy, sững người, nghi ngờ nói: "Thật sự…?"
Sở Huân gật đầu giả vờ cao thâm, cô cảm thấy mình ngày càng giống thầy bói.
Nhận được câu trả lời, Tần Nhạc liếc Sở Huân vài lần, mơ hồ nghĩ rằng, cô mới rời khỏi bí cảnh chưa được hai ngày, đã xảy ra thú triều, chẳng lẽ… cô đã dự đoán trước được?
Trong mắt Tần Nhạc, Sở Huân đã trở thành một cây gậy thần, càng củng cố quyết tâm kết giao!
Đợi cho đến khi Tần Nhạc thở đều, Sở Huân đi đến trước cột đá bên ngoài trận pháp, đặt một viên linh thạch vào rãnh trên cột đá.
Ánh sáng trắng lóe lên, trận pháp xuất hiện khe hở, Sở Huân bước vào Vân Thiên Thành.
Dưới chân núi Vân Thiên Thành, lúc này là thời thời điểm náo nhiệt, các tu sĩ tụ tập thành từng nhóm hai ba người, thảo luận về kinh nghiệm, trao đổi vật phẩm.
"Sở Huân đạo hữu, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi dưới chân núi đi." Tần Nhạc đi theo sau Sở Huân, bước vào trận pháp, giọng nói vang lên.
Sở Huân nghe vậy, có chút nghi hoặc hỏi: "Tại sao không ở quán trọ chứ?"
Giọng Tần Nhạc có chút không rõ ràng: "Quán trọ nếu thuê một ngày rất đắt, cần một viên linh thạch, chúng ta chỉ ở một đêm, không cần thiết phải đi quán trọ."
Động phủ linh khí nồng đậm, nhưng giá thuê tối thiểu là một tháng, thường là các tu sĩ nhập thất tu luyện lâu dài sẽ chọn động phủ.
Còn quán trọ tuy linh khí không đủ, nhưng là nơi dừng chân tốt, có thể thuê theo ngày hoặc theo tháng.
Sở Huân nghe vậy, khóe môi khẽ nhếch lên: "Đạo hữu không có linh thạch sao?"
Lúc này cô mới hiểu vì sao Tần Nhạc đi theo mình, hóa ra là coi cô như con rối biết đi. Cô có giống không?
Tần Nhạc gượng gạo gật đầu.
Nhìn bộ dạng của hắn, Sở Huân ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu lãnh đạm vang lên: "Vậy thì ngày mai chúng ta đi săn yêu thú, sau đó không vào thành nữa, tối đến nghỉ ngơi bên ngoài, thế nào?"
Tần Nhạc nghe Sở Huân nói vậy, sắc mặt rõ ràng ngẩn ra, lưỡng lự một lúc sau, liên tục gật đầu: "Được, đều nghe theo Sở Huân đạo hữu hết."
Là do hắn suy nghĩ sai lầm, con đường tu luyện sao có thể dựa dẫm vào người khác? Hắn không có linh thạch, không phải vì yên tâm thoải mái để người khác giúp đỡ, đối phương nguyện ý cùng hắn đồng hành đã là rất tốt rồi, may mà hắn kịp thời phản ứng lại…
Hiểu ra điều này, hắn hướng Sở Huân chính thức hành lễ, nghiêm túc nói: "Đa tạ đạo hữu."
Sở Huân nhướng mày, đương nhiên hiểu hắn cảm ơn điều gì, may mà lòng dạ người này không xấu, chỉ là nhất thời sa vào ngộ nhận, nhưng lại khá đáng tin cậy.
Không tiếp lời Tần Nhạc, thần thức của cô tỏa ra, chọn một mảnh đất trống, nói: "Đi thôi."
Tần Nhạc đi theo sau cô, rõ ràng đang vì chuyện vừa rồi mà xấu hổ.
Bầu không khí có chút ngột ngạc, Sở Huân lên tiếng trêu chọc: "Tần Nhạc đạo hữu, ngươi định đi theo sau ta, thừa dịp ta không chú ý mà đâm ta một đao sao?"
Mặt Tần Nhạc đỏ bừng, vừa định giải thích, thì nghe tiếng "phì", rõ ràng là Sở Huân đang cười hắn, bầu không khí gượng gạo ban nãy lập tức được giảm bớt.
Hắn cũng mỉm cười, đi đến bên cạnh Sở Huân.
Hai người không nói gì, nhưng quan hệ lại gần gũi hơn một chút.
Tìm một mảnh đất trống, Sở Huân bố trí trận pháp ngăn cách, lòng có cảm giác, nhìn về phía Tần Nhạc: "Đạo hữu có trận bàn không?"
Tần Nhạc nghe vậy, mím chặt môi, sắc mặt không tốt lắm, giống như cô đang tra hình bức cung hắn, cô lập tức hiểu ra, đây quả là một kẻ trắng tay.
Từ trong trữ vật giới lấy ra một bộ trận pháp, ném cho Tần Nhạc, trận pháp cách ly của cô đều là loại thượng phẩm, tác dụng phòng ngự cũng rất tốt.
Nhận lấy trận pháp, Tần Nhạc có chút luống cuống tay chân , Sở Huân thầm nghĩ, người này sao lại khó xử vậy?
"Phải trả lại."
Tần Nhạc vẻ mặt không hiểu nhìn nàng.
"Ta nói dùng xong phải trả lại." Sở Huân giọng điệu cao hơn vài phần.
Nhìn thấy Tần Nhạc đã thở phào nhẹ nhõm, cô không khỏi tò mò, tiến đến bên cạnh Tần Nhạc, thấp giọng hỏi: "Ngươi sao lại nghèo vậy?"
Tần Nhạc cũng biết cô không có ác ý, gãi đầu nói: "Ta luyện thể cần tắm thuốc, tiền đều mua thảo dược rồi."
Sở Huân nghẹn lời, nhìn hắn đầy ẩn ý, quay người trở lại trận pháp.
Lấy ra chiếc giường gỗ chạm trổ hoa văn, nằm trên giường không khỏi lẩm bẩm: Chẳng lẽ tất cả người luyện thể đều phải tắm thuốc?
Ánh mắt di chuyển, nhìn về phía một trận pháp cách ly không xa, trong lòng Sở Huân khẽ run lên, sau này nhất định phải tích trữ thật nhiều linh thạch…