Nước dùng trong lò dần chuyển sang màu trắng sữa, hương thơm từ lò tỏa ra, lan tỏa khắp sân nhỏ.
Sở Huân cảm thấy thèm ăn, rút
đũa tre ra, gắp một miếng thịt rắn cho vào miệng.
Thịt rắn mềm mịn, tan trong miệng, hòa quyện với nước dùng, một luồng linh khí tinh khiết theo kinh mạch chảy vào đan điền.
"Ngon quá ..." Sở Huân lẩm bẩm mơ hồ trong miệng, nhắm mắt lim dim, từng tế bào trong cơ thể đều thể hiện sự sung sướиɠ.
Mùi thơm lưu lại trên đầu lưỡi, Sở Huân không màng hình tượng đứng trước lò luyện đan, trán lấm tấm mồ hôi, má ửng hồng, tay cầm đôi đũa tre không ngừng gắp thịt rắn cho vào miệng.
Thịt trong lò nhanh chóng vơi đi, Sở Huân reo lên: "Thỏa mãn!" Môi khẽ động, rút
muỗng tre, múc một muỗng lớn nước dùng vào miệng.
"Ợ..."
Sở Huân nấc một cái, nhìn mảnh vụn vương vãi khắp nơi, tung ra hai thuật thanh tẩy.
Cô tìm một cành cây hơi thô, nhảy lên cành cây nằm nghiêng, cảm thán: "Đây mới là cuộc sống của thần tiên..."
Gió nhẹ mơn man khuôn mặt, cô lại cảm thấy hơi say sưa, lim dim mắt lẩm bẩm: "Mệt quá..."
……
Trăng lên cao, Sở Huân mới lờ mờ tỉnh dậy, vì ăn quá nhiều nên cô lại ngủ thϊếp đi.
Việc đầu tiên sau khi tỉnh dậy là vội vàng nhìn vào đan điền.
"Ôi..."
Cô phát hiện ra rằng linh lực trong đan điền lại tăng thêm một chút, đã có hơn một nửa đan điền chứa đầy linh lực.
Gần đây, cô cố gắng tránh việc thăng cấp quá nhanh, mỗi ngày chỉ thiền định nhiều nhất một giờ, vừa đủ để hoàn thành một vòng đại chu thiên. Lần thăng cấp trước, tâm cảnh của cô không ổn định, suýt chút nữa xuất hiện tâm ma.
Cô đã tạo ra nghiệt gì vậy, người khác lo lắng vì thăng cấp quá chậm, nhưng cô lại phải cố ý kiềm chế vì muốn luyện thể.
Nghĩ đến thuật luyện thể, Sở Huân giật mình, nếu luyện thể không theo kịp, thì phải từ bỏ luyện thể, hoặc thăng cấp quá nhanh, đan điền sẽ bị bung nổ…
Nói là làm! Luyện thể phải theo kịp.
Sở Huân nhảy xuống cành cây, lấy ra thùng tắm và rắn ban hoa. Chiếc thùng tắm này là do cô tỉ mỉ chọn lựa, một pháp khí chuyên dụng để tẩm thuốc, được làm từ bạch ngọc, trên bề mặt thùng tắm có vẽ hoa văn mây, dưới đáy khắc trận pháp, có thể giữ lại hiệu quả của thuốc và tránh bay hơi.
Tiếp theo, là lúc lấy máu của yêu thú.
Sở Huân xoay cổ tay, tia lửa đen xuất hiện trong tay. Cầm dao găm, cô đi một vòng quanh rắn ban hoa, cuối cùng dừng lại ở vị trí bụng. Vị trí bụng bị thiếu một mảng thịt chính là nơi cô lấy để nấu súp rắn.
Sở Huân cau mày, di chuyển bước chân, lùi lại vài bước, con dao găm trong tay nhấc lên, một luồng linh khí tinh khiết hình vòng cung đánh vào bụng rắn.
Thực ra cô cũng không biết đâu là động mạch của rắn, tìm một vòng, nghĩ ra cách chém ngang eo, đơn giản, thô bạo!
Thân rắn bị linh lực đánh trúng, đứt thành hai đoạn, máu chảy ròng ròng, cô vội vàng dùng thùng tắm hứng máu thú. Thầm nghĩ: Lãng phí là đáng xấu hổ, đây đều là linh thạch…
Càng nhiều máu thú trong thùng tắm, mùi tanh hôi càng nồng nặc. Sở Huân hơi khó chịu, vội vàng dùng linh lực phong bế khứu giác, lúc này mới thở ra một hơi.
Mùi máu tươi này cũng quá nặng, lúc đấu pháp sao không phát hiện ra chứ.
Đợi sau khi máu thú trong thùng tắm đạt tới ba phần tư, Sở Huân dùng linh khí phong bế thân rắn, ném con rắn đốm về Trữ Vật Giới.
Thùng máu thú này gần như đã lấy hết một phần ba máu của rắn ban hoa.
Sở Huân ôm lấy thùng tắm, tiến vào phòng tu luyện. Trong viện tuy có trận pháp ngăn cách, nhưng ở bên ngoài ngâm mình, đỉnh đầu mây trời, chung quanh lọt gió, cảnh sắc bên ngoài rất tốt, nàng cũng cảm thấy rất quái dị.
Trở lại động phủ, đem thùng tắm đặt ở trong phòng tu luyện, lấy ra linh thảo, dựa theo tỉ lệ bỏ vào trong thùng tắm. Trong lòng nổi lên nói thầm: Có cởϊ qυầи áo hay không?
Khi nghĩ đến việc ngâm mình trong máu mà không mặc gì, cô cảm thấy da đầu rất buồn nôn, nhưng nếu mặc quần áo trong lúc tắm, cô lại sợ sẽ không thấm đều.
Rối rắm một hồi, quyết định chọn một giải pháp trung lập - - mặc đồ lót.
Mở hai tay ra, dùng linh khí khống chế áo bào trên người chậm rãi bong ra.
Việc lấy đồ từ xa, cô chưa từng thực hiện, mọi việc đều tự mình thực hiện, bây giờ cô có thể tự thưởng thức một chút, trong lòng rất hạnh phúc, đây mới là tu sĩ.
Đợi áo bào tróc ra, Sở Huân mặc áσ ɭóŧ màu trắng, hít một hơi, duỗi chân bước vào thùng tắm. Máu thú bắn tung tóe trên áo trắng, giống như một đóa hồng liên nở rộ.
Toàn thân tiến vào bồn tắm, Sở Huân khoanh chân ngồi xuống, máu thú vừa vặn bôi qua cổ, chỉ lộ ra một cái đầu ở bên ngoài.
Nhắm hai mắt lại, nội thị thân thể kinh mạch,《 Hồng Mông Luyện Thể Thuật 》 giai đoạn thứ nhất là thông suốt, như thế nào là thông suốt?
Cô quét thần thức vào kinh mạch. Cơ thể con người có mười hai kinh mạch, và mỗi kinh mạch lại bao gồm bảy mươi hai huyệt đạo.
Khai khiếu là thông khí cho các huyệt đạo trên kinh mạch, rèn luyện thân thể.
Sở Huân hít sâu một hơi, lông mi khẽ run rẩy, môi khẽ động, kích hoạt bí kíp của công pháp.
Công pháp vận hành, cơ thể dần nóng lên, khuôn mặt trắng nõn trở nên ửng hồng.
"Ù ù, ù ù" - Nước tắm trong bồn sôi lên, sủi bọt, theo lỗ chân lông chảy vào kinh mạch.
Cô vừa hấp thụ thuốc tắm, vừa quan sát bên trong cơ thể, linh khí và máu thú trong kinh mạch tranh chấp lẫn nhau, truyền đến cảm giác nóng rực, cơ thể không tự chủ được mà run rẩy.
Sở Huân hít ngược một hơi, "Đau quá..." Hơi thở này suýt chút nữa khiến cô ngất xỉu vì đau.
Lúc này, cô cũng không biết vấn đề nằm ở đâu, công pháp không thể dừng lại, thuốc tắm cũng không thể hấp thụ.
Không hấp thụ?
Nghĩ một lúc, cô cố gắng gượng dậy, thu hồi linh khí trong kinh mạch về đan điền.
Càng đau hơn...
"Ưm!" Sở Huân cắn chặt môi, đau đến mức mũi hừ hừ.
"Nhìn" vào kinh mạch, lòng cô như trút được gánh nặng. Máu thú đang lưu thông trong kinh mạch, tảng đá trong lòng rơi xuống, chậm rãi hấp thu.
Cô ta lúc này muốn cầm một viên gạch đập cho mình ngất đi, nhưng lại sợ ngất đi sau đó công pháp ngừng vận hành, công cốc.
Cảm giác nóng rực trên người tăng lên, cơ thể run lên bần bật, tập trung tinh thần "nhìn" vào, mười bốn huyệt đạo trên kinh mạch Túc Quyết Âm Can Kinh đang điên cuồng hấp thu thuốc tắm, từ mu bàn chân trái một đường đến ngực, mỗi huyệt đạo xuất hiện xoáy nước nhỏ, như hố không đáy đang uống máu thú.
Vài sợi tóc mai dính ướt mồ hôi, dính chặt vào má, hai tay bám chặt vào mép thùng tắm, nếu không phải thùng tắm là một pháp khí, có lẽ lúc này nó đã bị cô nắm nát.
Sở Huân há mồm hít một hơi thật lớn, nín thở! Tựa hồ làm như vậy có thể làm cho nàng dễ chịu một chút.
A......
Chân quyết âm can kinh mạch mười bốn huyệt khiếu, đồng thời truyền đến xé rách đau đớn, nàng rốt cuộc nhịn không được, gào thét ra tiếng.
Máu thú trong thùng tắm đã thấy đáy, Sở Huân trừng to hai mắt, ngửa đầu nhìn dạ minh châu trên vách đá, hơi thất thần.
Kết thúc rồi phải không?
Nàng cảm thấy giống như một giấc mộng, còn có mười một huyệt khiếu chưa khai, loại đau đớn này còn phải trải qua mười một lần.
Sau một hồi đấu tranh nội tâm dữ dội, cô vẫn quyết định tiếp tục luyện tập. Tu đạo thành tiên vốn dĩ không hề dễ dàng, nếu chỉ chịu đựng một chút đau đớn mà đã bỏ cuộc thì thà về nhà cày ruộng cho xong.
Bộ yếm trắng đã nhuộm đỏ bởi máu, Sở Huân liên tục niệm chú tẩy uế lên người, sau khi đã sạch sẽ, cô thay một bộ yếm mới, khoác lên mình chiếc trường bào bằng gấm trắng tinh khôi, xõa tóc rồi lại búi lên thành một búi.
Cũng chẳng thể trách được, tuy cô thích màu đỏ, nhưng vừa trải qua cơn đau thấu xương, nhìn thấy màu đỏ lại cảm thấy khó chịu.