"Cháu đang nói đến thằng nhóc cao ráo kia hả? Đúng là xứng đôi với cô bé họ hàng nhà cháu. Thấy bọn họ đến cùng lúc, bà cứ tưởng là giới thiệu cho cháu chứ."
Bà cụ Vương đi mua thức ăn với nét mặt đầy tiếc nuối.
Nhà bà ta cũng có đứa con trai chưa kết hôn, vốn đang định hỏi thăm về cô gái xinh đẹp kia.
Lý Lai Đệ chỉ nghe thấy câu "Bà cứ tưởng là giới thiệu cho cháu", đứng sững sờ tại chỗ một lúc lâu, đột nhiên lại sải bước chạy vào nhà.
"Vợ của xưởng trưởng Lục cứ cho qua như thế ạ?"
Điền Thúy Phân còn đang buồn bực vì bị Hạ Thược chơi một vố, nghe cô ta hỏi thế thì nổi giận: "Cho qua chuyện gì?"
"Không phải là bà ta không ưa Hạ Thược hay sao? Cứ cho qua chuyện này thế à?"
Theo lý thuyết, Lý Lai Đệ nhỏ hơn Hạ Thược bốn tuổi, còn chẳng chơi chung với nhau, càng khỏi bàn đến mâu thuẫn.
Nhưng cô ta không thể ngăn được việc nhà mình trọng nam khinh nữ, con gái đứa này còn mất giá hơn đứa kia, đến cô ta thì đã là đứa thứ tư.
Mà nhà Hạ Thược lại chỉ có một mình cô, lúc trước khi đến Tết, Hạ Thược có quần áo mới, còn thứ trên người Lý Lai Đệ luôn luôn là quần áo cũ mà anh trai chị gái để lại.
Hạ Thược buộc tóc bằng sợi len rực rỡ xinh xắn, còn thứ cô ta dùng là sợi chun đơn giản rẻ tiền nhất…
Ngay cả anh trai Hạ Vạn Quang của Hạ Thược cũng nói một con vịt trời như Hạ Thược thì ăn mặc đẹp như vậy để làm gì.
Làm sao trong lòng Lý Lai Đệ lại không cảm thấy bất công cho được?
Cho nên cô ta len lén bắt nạt Hạ Thược, giành đồ của Hạ Thược.
Kết quả là Hạ Thược lại không dám hó hé một tiếng nào, thỉnh thoảng bị bắt nạt quá mức thì chỉ cần anh trai của cô ta dỗ dành vài câu là được.
Không ức hϊếp người hèn nhát như Hạ Thược thì ức hϊếp ai đây?
Dù sao Hạ Thược cũng chẳng dám mách lẻo, cho dù Lý Thường Thuận và Điền Thúy Phân có biết cũng không thèm để ý.
Vậy mà kẻ hèn nhát đó lại tìm được một người tốt như vậy!
Vẻ ngoài điển trai, có người thân là lãnh đạo của một nhà xưởng lớn, còn sẵn lòng tiêu tiền cho Hạ Thược, chỉ muốn rước Hạ Thược về nhà càng sớm càng tốt…
"Ngoại trừ khuôn mặt thì Hạ Thược hơn con ở điểm nào? Dựa vào đâu cô ta lại có được một hôn sự tốt như vậy!"
Lần này Điền Thúy Phân nghe rõ rồi.
Bà ta quay ngoắt lại, duỗi tay véo vành tai của Lý Lai Đệ:
"Gần đây mẹ dễ dãi với con quá rồi đúng không? Không phải là con còn muốn hỏi tại sao mẹ không giới thiệu người ta cho con đấy chứ?
Ngày hôm qua con cứ nhìn chằm chằm vào người ta, đừng cho là mẹ không biết!"