Kết quả, Lục Trạch Đồng đưa xong ba trăm đồng tiền sính lễ, còn hỏi Hạ Thược:
"Tôi thật sự rất xin lỗi về chuyện ngày hôm qua, ngoài lễ hỏi, tôi còn chuẩn bị thêm một món quà lớn cho cô và Ký Bắc, cô thấy máy may thế nào?"
Lý Lai Đệ không có cách nào bình tĩnh được nữa.
Thời bấy giờ có rất ít quần áo may sẵn được bày bán, tất cả mọi người đều mua vải về tự may, ai lấy chồng mà có được một chiếc máy may là đủ để tự hào cả đời.
Hạ Thược hoàn toàn không mở lời, vậy mà nhà họ Lục lại chủ động mua cho cô ta.
Lý Lai Đệ trợn to đến mức tròng mắt sắp rớt ra, Hạ Thược lại hỏi:
"Có thể đổi thành một chiếc động hồ để bàn nhỏ không? Cũng tiện xem giờ."
Cô hoàn toàn không biết sử dụng, mua máy may làm gì?
Xem nó như một cái bàn nhỏ à?
Nhưng mà không biết có phải mấy lời giới thiệu giả dối của Điền Thúy Phân có hiệu quả hay không, Lục Trạch Đồng lại nghĩ rằng cô đang tiết kiệm tiền cho anh ta.
Dù sao một cái máy may cũng tốn ít nhất một trăm đồng, loại tốt hơn một chút có thể đổi được ba bốn chiếc đồng hồ để bàn.
"Nếu cô không muốn máy may thì đổi thành đồng hồ để bàn vậy."
Lục Trạch Đồng nói: "Mua thêm một chiếc xe đạp nữa, hai người đi làm cũng thuận tiện."
Một chiếc đồng hồ để bàn cộng thêm một chiếc xe đạp, còn đắt hơn cả máy may.
Nào ngờ như thế vẫn chưa xong, Lục Trạch Đồng suy nghĩ một lát, lại nói:
"Gia đình Tiểu Hạ không phải là người địa phương, không cần phải mang theo rương hòm làm của hồi môn.
Tôi sẽ đến xưởng nội thất đặt cho hai người một cặp, mua hai cái ghế, thêm một cái bàn sưởi để ăn cơm nữa."
Anh ta không chỉ hào phóng mà còn rất chu đáo.
Bây giờ đừng nói là Lý Lai Đệ, ngay cả Điền Thúy Phân cũng thấy bức rức trong lòng.
Dù sao ban đầu mối này cũng được giới thiệu cho Lai Đệ nhà bà ta.
Có điều, ngẫm lại những tin tức mà mình hỏi thăm được, bà ta cũng bình tĩnh lại.
Thấy Lục Trạch Đồng nhắc đến hành lý, Hạ Thược ngại ngùng nói: "Hành lý thì không cần, bác trai bác gái Lý đã nói là họ sẽ lo liệu."
Lý Lai Đệ hoàn toàn không ngờ rằng Hạ Thược sẽ bày ra trò này: "Bố mẹ tôi nói lúc nào…"
Điền Thúy Phân cũng không ngờ đến, nhưng bây giờ đã sắp tiễn được Hạ Thược đi, bà ta đành phải cắn răng đạp con gái một cái.
Hạ Thược nhìn thấy tất cả nhưng vẫn vờ như không phát hiện ra: "Hôm qua sau khi bọn họ ra về đã nói rồi, bác quên à?"
Dù sao chắc chắn cô sẽ không để cho người nhà họ Lý được hời, cái gì cũng bắt nhà họ Lục bỏ ra.