Trong lòng Điền Thúy Phân, con trai vẫn quan trọng hơn, bà ta nhẫn nại khuyên con gái: "Con còn chưa tới mười tám, không vội."
Lý Lai Đệ đâu có ngu, nghe vậy là hiểu ngay:
"Ý mẹ là không cho con làm mà cho nó làm, tại sao chứ? Con mới là con gái của mẹ mà!"
Bị chất vấn, Điền Thúy Phân bắt đầu cáu:
"Mày đang nói với ai đấy? Đổi lại ba đứa Chiêu Đệ thử xem, tao đã sớm cho mấy cái bạt tai rồi."
Mắt thấy hai mẹ con càng lúc càng nóng, Lý Thường Thuận đặt chiếc ca tráng men thật mạnh lên bàn: "Tất cả im miệng cho tôi!"
Ông ta còn chưa nói gì đâu, hai người này đã cãi cọ nhau trước rồi.
Tưởng kiếm việc cho Hạ Thược dễ thế ư?
Cô là nông dân, nếu muốn kiếm công việc ở thành phố thì còn phải sửa hộ khẩu nữa.
Đêm nay người nhà họ Lý đừng hòng ngủ ngon giấc, so sánh ra thì Hạ Thược trong nhà khách lại thoải mái hơn hẳn.
Cô dùng nước nóng ngâm chân, xua tan sự mệt mỏi ngồi xe ngồi thuyền mấy ngày nay.
Xong xuôi, cô chui vào trong chăn, vừa chạm gối là ngủ say.
Tài nguyên rừng núi ở Giang Thành này phong phú, không đốt cỏ như quê nhà cô, mà họ cho toàn các cục củi lớn vào dưới giường đất.
Thứ này đun được lâu hơn cỏ tranh, chờ khi trên giường chỉ còn chút nhiệt độ thì mặt trời đã bắt đầu ló lên khỏi đường chân trời rồi.
Hạ Thược đứng dậy rửa mặt, gấp chăn màn, lại nằm xuống mặc nguyên quần áo.
Hạ Vạn Huy thi thoảng lại ghé vào cửa sổ nhìn ngó: "Chị, chị nói xem bọn họ có đồng ý không?"
Về tư tâm thì đương nhiên cậu mong Hạ Thược có thể ở lại làm công nhân.
Mặc dù xa nhà, nhưng không còn bị khinh thường, lại càng không bị suýt thì chết vì ngộ độc thuốc trừ sâu.
Nhưng nhà họ Lý mới tới Đông Bắc năm năm, có làm được không, có chịu làm không, không ai đảm bảo được.
Hạ Thược đặt hai tay lên bụng, nằm trông rất bình thản: "Tiền trọ bọn họ chi, cơm nước bọn họ đưa tới, bọn họ không vội, em vội cái gì?"
Đúng vậy, loại ngày lành này cô có thể sống cả đời.
Từ khi làm nhân viên cắc ké thì cô đã không còn được hưởng những ngày tháng như thế này nữa.
Hạ Vạn Huy nghĩ, thấy cũng đúng.
Chẳng mấy khi chẳng phải làm việc đồng áng, thế là cậu cũng nằm xuống giống Hạ Thược.
Quả nhiên người nhà họ Lý không dám để bọn họ bị đói mò tới cửa, hơn bảy giờ đã có người đưa cơm tới.
Người tới là Lý Lai Đệ, vừa vào cô ta đã đặt bịch túi cháo, mì và dưa muối lên bàn, rồi cầm bát không quay đầu định đi thẳng.
Hạ Thược vừa tới là định cướp công việc của cô ta, cô ta vui vẻ được mới lạ.
Nghe nói mấy năm trước vùng quan nội nghèo đói lắm, sao không khiến Hạ Thược chết đói luôn đi!
Trong lòng Lý Lai Đệ đã coi Hạ Thược là tai họa.