Ông ta đeo kính lên, giới thiệu hai bên với nhau:
"Đây là vợ của anh Bảo Sinh, Văn Hoa. Đây là họ hàng bên bà cô của Bảo Sinh, Văn Hoa con gọi hai đứa là em họ là được."
Dứt lời, ông ta nhìn đồng hồ:
"Thời gian không còn sớm nữa, hai con còn con nhỏ, để hai đứa nó tới chỗ bố mẹ ngủ đi."
Bất kể là có chuyện gì, giờ phải kéo chị em họ Hạ đi, đừng để hai đứa nó tiếp xúc với vợ của Bảo Sinh nữa.
Trẻ con hay nghịch, Trình Văn Hoa đúng là không tiện giữ bọn họ, cũng không nghi ngờ gì mà đứng dậy tiễn mấy người về.
Đưa tới cửa, cô ta đưa đèn pin cho Lý Bảo Sinh: "Đèn xung quanh đều tắt rồi, anh tiễn bố mẹ và hai em họ đi."
Lý Bảo Sinh nhìn cô ta, rồi nhìn Hạ Thược, cuối cùng vẫn đi theo.
Đi ra khỏi ngõ nhỏ, hắn thực sự không nhịn được, bèn hỏi Hạ Thược: "Sao các em lại từ Đông Bắc chạy tới đây?"
"Tới tìm anh kết hôn, không thì anh cho rằng có thể làm được gì?"
Cuối cùng Hạ Vạn Huy không nhịn được nữa, thực tế là nếu Hạ Thược không dặn dò từ trước, thì lúc nãy vừa gặp cậu đã cho hắn một cú đấm vào mặt rồi.
Nghe vậy, Lý Bảo Sinh sửng sốt, vội nhìn Hạ Thược: "Em, em tới tìm anh để kết hôn?"
Hắn luống cuống:
"Anh không cố ý hủy hôn, hai ta lớn lên với nhau, anh vẫn coi em là vợ mình.
Nhưng nhà anh mới chuyện tới đây, lạ nước lạ cái, dù thế nào cũng phải kết thân với người địa phương thì mới đứng vững được. Lai Đệ còn nhỏ, khi đó chưa tới mười bốn..."
Ngay lúc đầu khi nói cưới người khác, đương nhiên là hắn không đồng ý.
Nhưng những gì bố mẹ hắn nói lại không có vấn đề gì.
Bây giờ hắn đã là công nhân rồi, Hạ Thược đúng là không được xứng với hắn cho lắm.
Trên mặt Lý Bảo Sinh lộ ra chút áy náy:
"Chuyện này là anh không đúng, không báo sớm cho em, hại em mất công lặn lội tới đây.
Lúc ấy trong nhà chỉ có anh đủ tuổi, nên anh cũng không còn cách nào khác. Em là người thấu tình đạt lý nhất, chắc chắn có thể hiểu cho nỗi khó xử của anh."
Hạ Thược nghe mà choáng váng.
Hắn hủy hôn, cắm sừng cô, mà còn nói cô chắc chắn có thể hiểu cho hắn?
Là lúc trước nguyên thân quá thánh mẫu, hay đầu óc kẻ này có vấn đề?
Có cần cô nói lời xin lỗi với hắn kiểu: Xin lỗi anh Lý nhé, tôi không nên tới đây làm loạn khiến anh khó xử?
Nói thật thì Lý Bảo Sinh có ngoại hình cũng không tệ, trắng trẻo nhã nhặn, không thì Trình Văn Hoa cũng không chọn anh ta.
Nhưng Hạ Thược vừa gặp qua một kẻ có thể làm bình hoa quốc dân, lại nhìn anh ta, cảm thấy kẻ này không được.
Đầu óc hồ đồ, người cũng mềm nhũn chẳng có chút khí thế nào.