Đúng vậy, Hạ Thược là người xuyên sách, xuyên vào một quyển truyện thập niên, ngay sau khi nguyên thân bị ngộ độc thuốc trừ sâu.
Chẳng qua trong sách không giới thiệu nhiều về nhân vật phụ này, nên ban đầu cô cũng không nghĩ theo hướng này.
Hạ Thược nghĩ ở thập niên này, không lấy chồng là chuyện không thể.
Mà cô thì ngay cả cây xương rồng cũng làm chết được, càng không thể ở lại vùng quê này đi theo con đường làm ruộng.
Lý Bảo Sinh mặc dù là con trai cưng của mẹ anh ta, nhưng tốt xấu gì cũng là công nhân, nên lúc bà Hạ nhắc tới chuyện đến Đông Bắc, cô cũng đồng ý.
Mãi đến khi Điền Thúy Phân liên tục ra sức từ chối, cô mới bắt đầu nghi ngờ rằng có thể mình đã xuyên sách.
Giờ thì hỏng thật rồi, trước kia cô chỉ không mua nổi nhà ở, bây giờ ngay cả cơm cũng không có ăn, còn bị nguy hiểm đến tính mạng.
So sánh với cuộc đời hỏng bét này, ông chủ keo kiệt chỉ biết nói đạo lý mà không biết tăng lương ở kiếp trước của cô còn đáng yêu hơn.
Nếu biết sớm sẽ xuyên qua, cho dù có phải đi ra Bắc làm việc bốn năm, tiền lương không tăng nhanh như giá nhà đất, cô cũng kiên quyết không nghỉ việc về quê.
Cùng lắm là hói đầu, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với chuyện uống phải rượu giả trong buổi tiệc chia tay với mấy người bạn, rồi đi đời nhà ma chứ?
Đương nhiên, Hạ Thược không có ưu điểm nào khác ngoài nghĩ thoáng.
Cô không phải là nguyên thân, không có khả năng ngu ngốc chờ đến hơn ba mươi tuổi, để cho ông anh trai kia bán đi với giá ba mươi đồng.
Nếu đã đến Đông Bắc, cô càng không thể nghe theo Điền Thúy Phân mà ngoan ngoãn ở lại nhà khách, chờ quay về trong Quan.
Thấy Hạ Vạn Huy vẫn còn buồn bực, Hạ Thược lại cầm lấy một cái bánh bao:
"Rốt cuộc tại sao lại như thế, thì ăn xong đi đến đó hỏi thăm một chút là biết ngay thôi."
Cứ ở đây nghĩ suông cũng chẳng có ích gì, bây giờ đành phải làm như vậy thôi.
Hạ Vạn Huy tranh thủ thời gian ăn hết hai cái bánh bao hấp, vừa lau miệng xong đã muốn đi ra ngoài.
Hạ Thược nhìn sắc trời ở bên ngoài, lại ngồi xuống:
"Đã là năm 1962 rồi, sao vẫn phải tăng ca vậy? Nếu không thì đến chín giờ sáng mai chúng ta hẵng đi nhé?"
Hạ Vạn Huy là người hấp tấp, đương nhiên không thể nào để cho Hạ Thược chờ đến sáng mai mới đi.
Hai chị em khóa kín cửa, hỏi thăm nhân viên ở quầy lễ tân, đi thẳng đến địa chỉ của đơn vị trên bức thư.
Giang thành nằm sát dãy núi Trường Bạch, tài nguyên rừng và tài nguyên khoáng sản đều rất phong phú.
Trên đường đi Hạ Vạn Huy nhìn thấy không ít ống khói cao ngút trời, hòa vào trong những con phố lớn nhỏ, sôi động hơn quê nhà cậu ta không biết bao nhiêu lần.