Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Trở Về

Chương 46

Sở Tiêu Hành vẫn luôn biết tửu lượng cô, mới một ly đã say, hơn nữa mỗi lần uống say xong đều làm theo cảm tính, vừa chủ động lại nhiệt tình.

Nhưng mà anh không nghĩ tới, sau khi chia tay cô vẫn cỏn nhiệt tình với anh như vậy……

Sở Tiêu Hành cúi người xuống, hai tay chống ở bên sườn cô, rũ mắt nhìn, “Em biết anh là ai không?”Anh âm thầm nín thở, cảm xúc dao động khó kiểm soát.

“Tiêu Hành ca ca……”Cô buộc chặt hai tay, như là muốn kéo anh vào trong lòng ngực.

Sở Tiêu Hành theo ý của cô, ôm cô trên vai.

Cô cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt lại, chôn ở cần cổ anh cọ cọ, nhuyễn thanh nỉ non, “Tiêu Hành ca ca…… Anh đừng đi……Ở với em…… Tiêu Hành ca ca……”

Sở Tiêu Hành nghiêng người, dựa vào đầu giường,ôm Quý Thanh Đường vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng cô.

Anh nhìn về phía hai người đang ngây ra như phỗng đứng trong góc phòng, nhàn nhạt nói: “Hai người đi ra ngoài một lúc đi, tôi chờ cô ấy ngủ đã.”

Cao Tử Kham thần kỳ nhìn ra một tia đắc ý như có như không trên khuôn mặt trước sau vẫn luôn lạnh nhạt của anh.

Haiz, cậu ta được phép đắc ý! Nháo oanh oanh liệt liệt chia tay, đảo mắt người yêu cũ liền ăn vạ trong lòng ngực cậu ta.

Cao Tử Kham gật đầu, lôi kéo Quý Thanh Anh vẫn còn ngây người rời khỏi phòng. Cao Tử Kham thực tri kỷ thuận tay giúp đóng lại cửa phòng.

Tiếng đóng cửa vang lên một tiếng động nhỏ, Quý Thanh Anh cũng chợt tỉnh táo lại, vội nói: “Sao em có thể để chị gái mình đang uống say ở một mình trong phòng với một người đàn ông chứ.”

Cao Tử Kham trấn an nói: “Em vừa rồi cũng thấy đấy, là chị em chủ động giữ A Hành lại a.”

“Nhưng trước đấy chị ấy không có thế……”

“Cái này gọi là uống say thì nói thật, biết không?” Cao Tử Kham vừa nói, vừa đau lòng cho 500 vạn kia của anh ta, Tiểu Đường Quý gia là hổ giấy a.

Anh ta quay ra phân tích với Quý Thanh Anh, “Nếu trong lòng cô ấy có cậu ta, thừa dịp uống rượu thổ lộ tiếng lòng, chuyện tình cảm của hai người thăng hạng, không tốt sao?”

Quý Thanh Anh cảm thấy Cao Tử Kham nói rất có lý.

Hơn nữa cô ấy vẫn luôn cảm thấy Sở Tiêu Hành là người đàn ông có chất lượng tốt hiếm có.

Quý Thanh Anh gật gật đầu, “Anh nói cũng đúng.Em đây liền canh ở cạnh cửa, vạn nhất chị em có gọi em thì em còn nghe được.”

Cao Tử Kham: “……”

Anh ta dù không muốn đứng canh cửa, nhưng người này là em gái bà xã của anh em của anh ta, để cô ấy đứng một mình canh cử thì không hay.

Cao Tử Kham nghĩ nghĩ, đề nghị nói: “Phòng kia của bọn anh ở ngay đối diện,để cửa mở, em cũng nghe được động tĩnh bên này, chúng ta vào trong phòng ngồi chờ được không?Em chơi trò chơi sao? Cùng nhau đánh?”

“Được a, tới,anh đạt đẳng cấp nào rồi?”

“Anh có mấy cái tiểu hào, đẳng cấp gì đều có.”

“Nhiều tiểu hào như vậy là để gánh các em gái sao?” Quý Thanh Anh vẻ mặt hiểu rõ cười.

Hai người vừa nói vừa đi vào phòng, Cao Tử Kham nói: “Thật ra cũng không phải, mỗi hào thường dùng các tướng khác nhau, rảnh rỗi không có việc gì,gϊếŧ thời gian.”

Bên trong phòng kia.

Sau khi hai người kia đi rồi, Sở Tiêu Hành nằm xuống, ôm Quý Thanh Đường vào trong lòng ngực, ôm vừa chặt vừa dùng sức, như là muốn nhét cô vào trong xương tuỷ.

Quý Thanh Đường không thoải mái kêu ưm ư,anh mới thả lỏng chút.

Anh phủ ở trên người cô, ngón tay cuốn sợi tóc trên trán cô, nhìn chăm chú khuôn mặt gần trong gang tấc.

Cô cự tuyệt anh mấy tháng, đột nhiên có được loại gần gũi thân cận này,tựa như đang nằm mơ……

Anh nhéo cằm cô, không cho cô ngủ, hỏi cô, “Biết anh là ai không?”

Quý Thanh Đường mơ mơ màng màng mở mắt ra, mềm mại ngập ngừng nói: “Tiêu Hành ca ca……”

Sở Tiêu Hành cúi đầu,ôm mặt cô, trán áp trán cô, chóp mũi chạm chóp mũi, anh nhắm mắt lại, cảm thụ được hơi thở của hai người l*иg vào nhau.Trái tim đã thống khổ thật lâu của anh như được ngâm trong suối nước nóng, ấm áp thư giãn, hấp thu lực lượng.

Khi cánh môi hai người chạm nhau, có dòng điện len lỏi từ bàn chân anh đến đỉnh đầu. Hốc mắt anh đỏ lên, nhắm chặt hai mắt che khuất đáy mắt ướt nóng.

Anh thử thăm dò nhẹ nhàng cắn môi trên cô, cô dựa vào bản năng chủ động đón ý hùa với anh……

Môi lưỡi giao triền với nhau, tim anh đập nhanh bất thường.

Hưng phấn không thôi rồi lại thật cẩn thận, khát vọng đến cực điểm, rồi lại không dám phóng túng.

Anh tựa như không biết mệt mỏi, lặp lại hôn cô, dốc hết sức lực muốn cướp lấy từng ngụm hơi thở của cô.

Khi Sở Tiêu Hành không khống chế được chính mình muốn tiến thêm một bước, Quý Thanh Đường đã ngủ rồi, trên mặt còn mang theo ngây thơ phiếm hồng.

Sở Tiêu Hành đứng lên, kiềm chế bản thân mình.

Chờ khi anh rốt cuộc cũng kìm nén được du͙© vọиɠ xuống, lại lần nữa ngồi ở mép giường, bàn tay nhẹ vuốt ve gương mặt cô.

Cô giống như con mèo nhỏ cọ cọ, nghiêng người dựa gần vào tay anh, còn ôm lấy cánh tay anh, trên khuôn mặt thanh tú kí còn mang theo biểu tình an ổn lại thỏa mãn.

Sở Tiêu Hành cười khẽ, một cái tay khác vuốt ve tóc cô.

Bộ dạng này của cô anh cũng không hiếm thấy, giống như một con mèo nhỏ làm nũng với anh. Có đôi khi anh ngồi ở trên sô pha làm việc, cô liền ngồi đến bên cạnh anh, ôm cánh tay anh đọc sách. Buổi tối anh về trễ,kể cả cô có ngủ rồi, chỉ cần anh vừa lên giường,cô liền mơ mơ màng màng dán lại gần.

Trước kia vẫn luôn cảm thấy cô như một cô bé mãi không chịu lớn, luôn ỷ lại vào anh, ánh mắt nhìn anh vĩnh viễn tràn ngập không muốn xa rời cùng ngưỡng mộ.

Khi đó không cảm thấy không thoải mái, cũng không cảm thấy tốt, chỉ coi tính cách cô là như thế này. Hiện giờ đã trải qua sự dày vò dai dẳng của chia tay, biết được cô trở mặt vô tình,anh mới phát hiện, thứ cô đã từng trao cho anh chính là tình cảm di đủ trân quý cỡ nào.

Sở Tiêu Hành nhẹ nhàng nhéo vành tai cô, thấp giọng nói: “Trước đây luôn nghĩ em sẽ không rời khỏi anh……”

Nói rồi,anh tự giễu cười nhẹ một tiếng, ánh mắt tham luyến lưu luyến ở trên mặt nàng, “Kỳ thật là anh chìm sâu bên trong.”

Quý Thanh Đường nhẹ nhàng lẩm bẩm một tiếng, lại cọ cọ tay anh.

Chờ đến khi Quý Thanh Đường hoàn toàn ngủ an ổn rồi, Sở Tiêu Hành đứng dậy, rời khỏi phòng.

Anh trở lại phía phòng mình, Cao Tử Kham và Quý Thanh Anh đang trong trận đấu.

Sở Tiêu Hành nói với Quý Thanh Anh: “Đi chăm sóc chị cô, rửa mặt thay quần áo cho cô ấy đi.”

Quý Thanh Anh ngẩng đầu nhìn anh, gật đầu, “Dạ vâng.”

Một ván kết thúc, Quý Thanh Anh rời đi.

Đã lâu không gặp được đồng đội mạnh như vậy, cô còn có chút chưa đã thèm.

Cao Tử Kham đóng lại cửa phòng, nhìn nhìn đồng hồ, ý vị thâm trường cười rộ lên, nói: “Hai tiếng đồng hồ. Có thể. Kéo dài.”

Sở Tiêu Hành không để ý tới anh ta, vào phòng tắm tắm rửa.

Cao Tử Kham lại thấy được sự kiêu ngạo nhất kỵ tuyệt trần trên mặt anh.

Trước khi ngủ, Cao Tử Kham cảm thán nói: “Tao thật là xem nhẹ mị lực của mày, tao cư nhiên cho rằng Tiểu Đường sẽ không quay lại. Là tao nhìn lầm, hoá ra cô ấy cũng kiêu giống mày.”

Anh ta bị bề ngoài lãnh đạm của Quý Thanh Đường lừa gạt, cho rằng cô rất nhẫn tâm, một nhát cắt đứt, hơn nữa bọn họ xác thật cũng

đã chia tay tầm nửa năm.

Không nghĩ tới lần này cược cô ấy sẽ không quay lại, nhanh như vậy đã thua, nếu quay lại thì hai người kia khẳng định sẽ trêu anh ta không có mắt nhìn.

Sở Tiêu Hành nói: “Tao nói rồi, cô ấy thích tao.”

“Tao hiện tại tin rồi.” Cao Tử Kham tâm phục khẩu phục nói.

“Cô ấy thích tao rất nhiều năm, hẳn là trước khi vào đại học trong lòng đã có tao rồi.” Sở Tiêu Hành trước kia không nghĩ đến tình cảm của Quý Thanh Đường, trong khoảng thời gian này nhiều lần bị nhục, anh lặp đi lặp lại tự hỏi, lặp đi lặp lại thống khổ, nỗi nhớ càng ngày càng nhiều, có chút chuyện cũng dần dần nhận ra.

Sau khi cô vào đại học, lần thứ hai hai người chạm mặt,cô đã ngủ với anh……

Lúc ấy cô chính là thích anh.

Cao Tử Kham chậc một tiếng, “Cũng không biết mày có cái vận khí gì, tùy tay cứu một cô bé, cư nhiên cứu tới bà xã tương lại.”

Khoé môi Sở Tiêu Hành hơi hơi cong lên, không nói gì.Anh suy nghĩ, sớm biết rằng hai người bọn họ sẽ có nhiều chuyện về sau như vậy thì mấy năm cô học cấp ba kia anh sẽ chú ý đến cô nhiều hơn một chút chăm sóc cô nhiều hơn một chút mà không chỉ là mỗi tháng định kỳ chuyển tiền.

Cao Tử Kham nói: “Xem ra về sau tao cũng

đi làm việc thiện, nói không chừng ngày nào đó ông trời rủ lòng thương, cũng ban cho tao một cô vợ một lòng vì tao.”

Sở Tiêu Hành nhắm mắt lại, trong đầu chỉ có hình ảnh Quý Thanh Đường.

Trong khoảng thời gian này mỗi buổi tối đều anh nghĩ về cô, có đôi khi nhớ đến nỗi ngủ không yên, chỉ có thể dựa vào rượu để quên đi.

Nhưng đêm nay,khi anh nghĩ về cô đã không còn thấy dày vò, mà là toàn thân thoải mái, cánh môi phảng phất còn lưu lại hương khí cô.

…………

Ngày hôm sau, Quý Thanh Đường bị tiếng chuông báo thức trên di động đánh thức, rời giường đi rửa mặt.

Cô không có tí ấn tượng nào về chuyện tối qua, chỉ nhớ rõ cơm nước xong lên xe cô đã ngủ mất rồi.

Quý Thanh Anh vẫn luôn ở bên cạnh cô, Sở Tiêu Hành cùng Cao Tử Kham đều không phải người xa lạ, cho nên cô cũng không có cảnh giác gì.

Sau khi Quý Thanh Anh rời giường, trong đầu đều là chuyện tối hôm qua.

Khi nhìn thấy Quý Thanh Đường ngồi ở trước máy tính bàn bạc với cấp dưới có cảm giác không chân thật.

Không sai,chị gái bá tổng của cô lại về rồi.

Chị gái bá tổng có biết, tối hôm qua uống say mình ỷ lại Sở Tiêu Hành bao nhiêu không……

Mà cô ấy có thể nhìn thấy một mặt khác của hai người bọn họ, một người thì nhẹ nhàng yếu ớt, một người thì ôn nhu tinh tế.

Quý Thanh Đường chờ Quý Thanh Anh trang điểm xong, thu dọn đồ đạc, hai người cùng xuống phòng ăn ăn cơm.

Khi đi ngang qua trước cửa phòng Sở Tiêu Hành cùng Cao Tử Kham, Quý Thanh Anh đề ra một câu, “Muốn nói với bọn họ một tiếng không?”

Quý Thanh Đường nhàn nhạt nói: “Không cần thiết.”

Quý Thanh Anh: “…………”

Bữa sáng của hách sạn là hình thức tiệc đứng.

Quý Thanh Đường nói với Quý Thanh Anh: “Bún gạo là đặc sản ở đây,em muốn nếm thử không?”

“Được a.”

“Được, vậy để chị đi lấy luôn cho. Em cầm đồ đi trước đi.”

“Em cho lấy trứng gà cho chị.”

“Được.”

Khi Quý Thanh Đường bưng khay, đem hai bát bún gạo của hai người về chỗ, phát hiện Sở Tiêu Hành cùng Cao Tử Kham đã ngồi đối diện Quý Thanh Anh.

Sở Tiêu Hành đúng lúc nhìn về phía cô,cô thu hồi ánh mắt, chỉ xem như không thấy.

Sau khi Quý Thanh Đường ngồi xuống, Quý Thanh Anh chủ động lấy bát bún gạo của mình.

Quý Thanh Anh nói với hai người đối diện: “Chị gái em nói bún gạo là đặc sản ở đây,hai người muốn nếm thử không?”

“Được a.” Cao Tử Kham lên tiếng, “Đợi chốc anh cũng đi lấy một bát thử xem.”

Sở Tiêu Hành mở miệng nói: “Các em hôm nay đi đâu?”

Cao Tử Kham cười nhẹ một tiếng,húp một ngụm cháo.

Quý Thanh Anh trả lời: “Chúng tôi chỉ đi sưu tập một ít tư liệu, hôm nay tính rời đi……”

“Thanh Anh.” Quý Thanh Đường ngắt lời cô ấy, lạnh nhạt nói, “Đối với người không thân thì đừng có tiết lộ nhiều.”

“A……” Quý Thanh Anh há miệng thở dốc, á khẩu không trả lời được.

Cao Tử Kham: “???”

Sở Tiêu Hành nhìn về phía Quý Thanh Đường, hỏi: “Chúng ta không thân sao?”

Quý Thanh Đường liếc mắt nhìn anh một cái, thu hồi ánh mắt, trực tiếp làm lơ lời anh nói.

Sở Tiêu Hành: “…………”

Quý Thanh Đường lạnh mặt, cúi đầu ăn nửa bát bún gạo liền lấy khăn giấy lau miệng, đứng dậy, nói với Quý Thanh Anh: “Chị ăn xong rồi, giờ chị ra đại sảnh chờ em.” Dứt lời, liền xách túi lên, xoay người rời đi.

Quý Thanh Anh nào không biết xấu hổ để cô chờ, lập tức cũng đứng lên theo,nói với hai người kia: “Đi trước a.”

Bên cạnh bàn chỉ còn lại có hai người là Sở Tiêu Hành cùng Cao Tử Kham.

Cao Tử Kham nhìn về phía Sở Tiêu Hành, sau một lúc lâu, thực nghiêm túc hỏi ra một câu, “Tối hôm qua mày làm hai tiếng có phải làm cho người ta bị sảng rồi không?”