Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Trở Về

Chương 40

“Không cần.” Quý Thanh Đường cầm lấy tay anh, kéo xuống.

Cô xoay người, lùi vài bước, kéo giãn khoảng cách với anh, “Sở Tiêu Hành, tôi không muốn tiếp tục với anh nữa.”

“Nếu tương lai tôi bắt đầu một chuyện tình mới, người đấy không phải là anh.” Thanh âm cô thanh lãnh lại quyết tuyệt.

“Không phải anh? Vậy là ai?” Sở Tiêu Hành cong khóe môi lên, sự nhu tình trong mắt bị sự lạnh lùng che lấp,anh mang theo ý mỉa mai, nói, “Cố Diệc Hoằng?Hay là Chu Tử Mộc?”

Scandal rầm rộ của cô với Chu Tử Mộc và mấy tấm hình thân mật của cô với Cố Diệc Hoằng đều là cái gai trong lòng anh.

Sở Tiêu Hành khẽ cười một tiếng,hai tay để ở sau người, lạnh lùng nhìn cô, “Anh thiếu chút nữa đã quên em có không ít lốp xe dự phòng. Mới rời khỏi anh chưa được bao lâu đã gấp không chờ nổi muốn nhào vào lòng những người khác sao?”

Quý Thanh Đường không thèm giải thích với anh, nhàn nhạt nói: “Anh nghĩ thế nào thì tuỳ anh.”

“…………” Sở Tiêu Hành bị nghẹn một hơi, thiếu chút nữa bị sặc.

Sắc mặt anh kém đi, nói, “Quý Thanh Đường, em tưởng anh không dám làm gì em sao? Không kiêng nể gì như vậy? Ân?”

“Không phải.” Quý Thanh Đường bình tĩnh nói, “Lúc tôi trả lại tiền cho anh đã nói, núi cao sông dài, trân trọng lẫn nhau. Ai cũng sẽ sống tốt.Tôi chỉ hy vọng về sau anh đừng dây dưa với tôi nữa.”

“Quý Thanh Đường……” Sở Tiêu Hành ách thanh gọi tên cô, trong lòng tựa như bị một phiến đá ép tới không thở nổi, làm cho anh ngay cả câu tiếp theo cũng nói không nên lời.

Bầu không khí căng thẳng làm người ta hít thở không thông. Không biết khi nào, trời đổ mưa phùn.

Nước mưa rơi xuống hồ nhân tạo, bắn ting từng vòng gợn sóng. Trong cơn mưa phùn, cái sân này có vẻ phá lệ yên tĩnh.

Ở sau vách tường ốp đá cẩm thạch, là một đám người ngợp trong vàng son, giống như một thế giới khác.

Sở Tiêu Hành nhớ đến hình ảnh Quý Thanh Đường trong quá khứ, ngay cả chính anh cũng không biết, vì sao đột nhiên tim anh lại đau như vậy.

Nhưng cho dù cô nói mấy lời tàn nhẫn như thế thì còn có một góc trong trái tim tan vỡ của anh phát ra tiếng kêu quật cường, không được từ bỏ, không được từ bỏ cô ấy, không thể từ bỏ cô ấy…… Cái thanh âm ấy lặp đi lặp lại tr·a t·ấn hắn, từ sau khi cô đi vẫn luôn luẩn quẩn dưới đáy lòng anh, dày vò anh.

Bầu trời đêm chi chít những vì sao.

Sắc trời tối đen tựa như một chiếc võng lớn, bao trùm bọn họ.

Thu diệp bị nước mưa đánh rớt, phiêu tiến trong hồ, nước chảy bèo trôi.

“Quý Thanh Đường.” Sở Tiêu Hành lại một lần phát ra âm thanh.

Anh đi đến trước mặt cô, bắt lấy hai vai cô, không hề chớp mắt nhìn vào mắt cô, đáy mắt phiếm màu đỏ tươi, vô số cảm xúc quay cuồng xen lẫn, cuối cùng cũng có thể kìm nén xuống,chỉ có thể mang theo một tia hèn mọn cầu xin, giọng nói khàn khàn đến cực điểm: “Em có thể nể tình quãng thời gian bốn năm mà cho đoạn tình cảm này một cơ hội nữa được không?”

Cách đó không xa là cành lá xao động theo gió, mưa bụi tinh tế rơi xuống, dính ướt lông mi cô, Quý Thanh Đường rũ mắt, nhẹ giọng nói: “Sở Tiêu Hành, tôi đã hết tình cảm với anh rồi.”

Bàn tay người đàn ông đang nắm lấy bả vai cô siết chặt lại, sau một lúc lâu, nghiến răng nghiến lợi nhả ra ba chữ, “Em gạt anh.”

“Em nhìn anh nói! Nhìn vào mắt anh, lặp lại lần nữa!”Anh trầm giọng ra lệnh.

Quý Thanh Đường ngẩng đầu, đón nhận ánh nhìn của anh, lặp lại một lần nữa, “Sở Tiêu Hành,tôi đã không còn yêu anh nữa rồi.”

Sở Tiêu Hành tựa như nghe thấy lòng mình nổ tung……

Trong khoảng thời gian này,dù anh vô cùng buồn bực cũng không nghĩ đến chuyện từ bỏ, chính là anh chắc chắn cô còn thích anh.

Anh cho rằng anh kiên trì là vì tốt cho nhau, là vì chuyện tình này.

“Tôi không thể trở lại như trước kia nữa.”Cô lẳng lặng nhìn anh, “Tình cảm tôi dành cho anh đ·ã ch·ết rồi.”

“Em biết em đang nói cái gì sao?”Anh gắt gao nhìn chằm chằm cô.

“Tôi đương nhiên biết. Người vẫn luôn không thanh tỉnh là anh.” Quý Thanh Đường nhìn anh, ngữ khí bình tĩnh đến lạnh nhạt, “Không phải vì tôi giận anh, càng không phải vì muốn anh quấn lấy tôi.Tôi chỉ là không thích anh, tôi đã quá mệt mỏi, không muốn tiếp tục mối quan hệ này nữa.”

Cả người Sở Tiêu Hành cứng đờ lại.

Anh bỗng dưng buông tay ra,lùi về sau vài bước, thấp thấp nở nụ cười.

Anh đã từng bị phụ nữ làm cho nhục nhã, là Hứa Tri Li.

Lần này lại là một người luôn miệng nói thích anh……

Nếu nói lần trước anh bị mất hết mặt mũi thì lần này anh chân chính hiểu được cảm giác bị vứt bỏ.

Bởi vì anh tin cô.

Anh cho rằng dù cho thế giới này có thay đổi thì cô cũng sẽ không.

Đáy mắt đỏ tươi của Sở Tiêu Hành bị một tầng nước che phủ, vừa cười vừa nói, “Anh cư nhiên lại thật sự tin cái câu nói nhảm nhí em sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh đấy……”

Anh vươn tay, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ màu lam.

Quý Thanh Đường nhìn thấy cái đồng hồ kia, sắc mặt có một tia biến hoá nhỏ.

Sở Tiêu Hành cởi bỏ cái đồng hồ ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm Quý Thanh Đường, đột nhiên ném nó về phía mặt tường, một tiếng giòn vang, mặt đồng hồ vỡ ra, lăn ở trên mặt cỏ.

Anh đi đến bên cạnh Quý Thanh Đường, nghiêng mắt nhìn cô, “Quý Thanh Đường, hy vọng em đừng có hối hận.”

Dứt lời, cọ qua vai qua, đi nhanh rời đi.

Rất nhanh,trong sân càng thêm yên tĩnh.

Yên tĩnh đến nỗi ngay cả tiếng bước chân anh cũng biến mất,cô chỉ có thể nghe được tiếng mưa gió.

Quý Thanh Đường đi đến bên bức tường kia, ngồi xổm xuống, tìm được cái đồng hồ kia trong bụi cỏ.

Mặt đồng hồ đã bị làm vỡ, bên trong kim đồng hồ vẫn còn chạy, một chút một chút, không biết ngừng lại.

Đây là món quà cô tặng anh sau khi kiếm được tiền. Cũng là món quà đầu tiên cô tặng anh.Tốn 50 vạn.

Cô còn chưa từng mua cho mình món đồ quý như vậy, cho dù là sau khi kiếm được tiền thì cái bóng ma bần cùng vẫn khắc sâu trong xương cốt cô, làm cô có cảm giác bất an, chưa bao giờ tiêu tiền phung phí.

Nhưng khi đó,cô đến trung tâm thương mại chọn quà cho anh,lúc quẹt thẻ thanh toán, trong lòng không hề thấy tiếc, chỉ có tràn đầy kích động, thậm chí là tự hào. Bởi vì cô rốt cuộc cũng có thể tự mình mua quà tặng anh, cho dù ít hơn nhiều cái gia tài bạc triệu của anh, nhưng cô có thể cho thấy mình có năng lực.

Tối đó, cô xách theo hộp quà từ trung tâm thương mại ra tới, đang định bắt xe về, nhận được điện thoại của anh.

“Tối nay có cái xã giao,em tự ăn cơm đi, anh sẽ về muộn chút.”

“Nhưng mà hôm nay là sinh nhật anh nha……”Cô đã mua quà, nguyên liệu để nấu ăn cũng đã chuẩn bị xong, các món ăn định làm hôm nay cô đã nghĩ kĩ từ mấy ngày trước rồi.

“Ân, cho nên có xã giao.” Anh nhàn nhạt lên tiếng.

“…………”

“Trễ chút gặp.”

Nói xong liền cúp điện thoại.

Tâm tình của cô bỗng trở nên sa sút, cũng không còn hứng thú về nhà, đi dạo một mình trên phố.

“Đường Đường!” Thanh âm Sở Mạt vang lên.

Quý Thanh Đường đi ngang qua một khách sạn, Sở Mạt đang từ trên xe xuống dưới.

Cô ta liếc mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới, cười nói: “Sao lại đi một mình nha? Tính đi đâu thế?”

Quý Thanh Đường nhàn nhạt bĩu môi, “Tùy tiện đi dạo.”

“Nga?”Cô ta gật gật đầu, “Đợi anh tôi ở đây sao?”

Quý Thanh Đường bỗng nhìn cô ta một cái.

Cô ta bỗng nhiên cười một tiếng, nói: “Chẳng lẽ cô không biết anh ấy ở trên lầu? Hôm nay là sinh nhật anh ấy, trưởng bối trong nhà tổ chức sinh nhật cho anh, bạn bè thân thích tới rất đông a.Sao anh tôi lại không nói cho cô nha?”

“……”

“Cũng phải,anh ấy lại không tính dẫn cô đi. Sao có thể dẫn một người tình trong bóng tối đi dự tiệc chứ.” Sở Mạt cười nói, “Tối nay có rất nhiều thiên kim nhà giàu đến dự, mỗi một người đều có thể là đối tượng kết hôn của anh tôi.”

Quý Thanh Đường quay đầu, không hề nhìn cô ta, đi nhanh đi trước.

“Đừng nóng vội a.”Cô ta bước nhanh đuổi theo cô, bắt lấy cánh tay của cô, “Nếu không tôi dẫn cô lên nhé? Coi như mở rộng tầm mắt, nhìn xem mình chênh lệch với những người đó ra sao, cũng làm đầu óc cô thanh tỉnh.”

Quý Thanh Đường đột nhiên hất tay cô ta ra, thấp giọng quát: “Tránh ra.”

“Ha!” Cô ta đầy mặt khinh thường, châm biếm một câu, “Không nghĩ tới cô vẫn còn biết điều, biết đi lên sẽ mất mặt.”

Quý Thanh Đường xoay người rời đi.

“Cô cứ tiếp tục la liếʍ đi, dù sao anh tôi căn bản không tính cưới cô, dù sao cô cũng không biết xấu hổ, làʍ t̠ìиɦ nhân được bao nuôi thì cũng có sao đâu.” Cô ta cười nói sau lưng cô.

Quý Thanh Đường bước nhanh hơn, chạy lên.

Cô chạy một đoạn đường rất dài, thẳng đến khi bên tai không còn có những âm thanh ồn ào kia, thẳng đến khi trái tim cô thở phập phồng vì chạy hòa tan nỗi lo lắng kia.

Cô lấy di động ra, gọi điện thoại cho Sở Tiêu Hành.

“Đô…… Đô…… Đô……”Sau vài tiếng kêu vang, điện thoại bị cắt đứt, phát tới tiếng thông báo mặc định.

“Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, quý khách vui lòng gọi lại sau.”

Cô suy sụp buông di động.

Một tối kia,cô một mình ở trong nhà uống hết một chai rượu vang đỏ.

Chờ đến lúc nửa đêm anh về đã qua 12 giờ. Sinh nhật anh cũng đã qua.

Cô uống say khướt nhào vào trong lòng ngực anh, mắt trông mong nhìn anh, nước mắt tuôn rơi.

Người đàn ông ôm cô đến trên giường, lau đi nước mắt nơi khoé mắt cô, hỏi cô, “Làm sao vậy?”

Giọng cô khàn khàn lại mềm mại, mang theo ủy khuất, hít hít cái mũi nói: “Nhớ anh…… Rất nhớ anh…… Đặc biệt đặc biệt…… Ô……”

Anh dùng môi chặn lấp lời cô.

Anh giữ đầu cô, môi lưỡi giao triền, hôn trằn trọc……

Sau khi cơn mặn nồng qua đi, cô nặng nề ngủ,anh tắm rửa xong ra tới, nhìn thấy hộp quà đặt ở trên bàn, mở ra vừa thấy là một cái đồng hồ.

Tuy rằng không tính là gì so với mấy cái đồng hồ của anh, nhưng hiển nhiên vượt qua năng lực kinh tế của cô.

Ngày hôm sau, lúc hai người ăn bữa sáng,anh đeo cái đồng hồ kia, nói: “Cảm ơn quà của em.”

Sắc mặt cô ửng đỏ, khóe miệng nhịn không được cong lên, mang theo một tia thẹn thùng nói: “Anh thích là được……”

“Nhưng mà sao em lại mua nổi?”Anh lại hỏi.

“Gần đây em kiếm được một số tiền.” Cô nói đúng sự thật.

Anh gật gật đầu, “Không tồi.”

Được anh công nhận, cô càng cười tươi hơn.

Ngày đó,anh đeo đồng hồ đến công ty, cô trở về trường học.

Trên đường về trường, ánh nắng chan hoà, hoa thơm chim hót, hết thảy đều trong lành tươi mát.

Sự thống khổ cùng dày vò cả đêm qua tựa như không tồn tại, giống như một giấc mộng, tỉnh mộng liền biến mất.

Khi đó thỏa mãn chỉ đơn giản là như vậy, chỉ cần anh về nhà, chỉ cần anh nói một câu đã xua đi những nỗi buồn của cô……

Vào buổi tối trời mưa, Quý Thanh Đường nhặt lấy cái đồng hồ.

Nó đã vỡ vụn bên ngoài, chỉ có kim đồng hồ vẫn không ngừng chuyển động.

Sau khi tặng cho anh chiếc đồng hồ này thì nó đã nằm trong tủ một thời gian dài. Nó được đặt cùng những cái đồng hồ khác, từng cái một, phân loại, chờ anh ngẫu nhiên chọn lựa.

Anh có được quá nhiều.

Mà cô có quá ít.

Mối quan hệ này, từ lúc bắt đầu đã được định trước sẽ không bình đẳng.

Quý Thanh Đường cầm đồng hồ, nước mưa theo mặt cô chảy xuống,cô hồng con mắt, ách thanh tự nói, “Tôi sẽ không hối hận.”